Welcome Diễn đàn Bóng Ma Chát
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 NẮNG BÊN THỀM

Go down 
Tác giảThông điệp
hoatuongvicanhmong
Quản Trị Forum
Quản Trị Forum
hoatuongvicanhmong


Tổng số bài gửi : 44
Điểm : 153
Danh tiếng : 17
Join date : 13/03/2013

NẮNG BÊN THỀM Empty
Bài gửiTiêu đề: NẮNG BÊN THỀM   NẮNG BÊN THỀM I_icon_minitimeFri Apr 05, 2013 10:12 am

NẮNG BÊN THỀM (p8)
TÁC GIẢ UYÊN NHI

Sau khi liên hệ với công ty của cô để hỏi rõ lịch chuyến bay , Vũ Phong ra tận phi trường đón Lạc Mai . Đứng lẫn trong dòng người chờ đợi , cuối cùng rồi anh cũng đã thấy Lạc Mai . Vũ Phong vừa định cất tiếng gọi cô thì âm thanh đã tắt lịm trong cổ họng . Đúng như là anh đã dự đoán , Lạc Mai không về nước một mình . Nhưng khác xa với tưởng tượng của anh , người đi chung với cô không phải là một cô gái Thái mà là một chàng trai rất… Việt nam . Lạc Mai choàng tay qua vai anh ta vừa đi vừa chuyện trò rất là thân mật , vui vẻ . Vũ Phong mở to mắt nhìn họ , đôi môi mím chặt . Khuôn mặt của anh chuyển sang màu đỏ , nhưng vẫn không có chút phản ứng gì . Anh im lặng nhìn chăm chăm vào hai người trước mặt mình . Anh cố dằn xuống cảm giác choáng váng để bắt mình tỉnh táo . Mười ngày… chỉ có mười ngày trên đất Thái mà Lạc Mai đã nhanh chóng quyến rũ được đàn ông rồi sao ? Đây là cách cô trả lời anh về tình cảm của mình sao ? Không tỏ chút thái độ gì ầm ĩ , cũng không ra mặt gặp Lạc Mai , Vũ Phong lặng lẽ lái xe rời khỏi phi trường . Anh không thể tha thứ cho Lạc Mai nữa rồi . Thà là cô trở chứng cặp kè với phụ nữ , thà là cô chạy trốn tình cảm của anh vì muốn sống tự do theo cái kiểu khác thường của mình , anh vẫn còn có thể thông cảm , vẫn kiên nhẫn chờ đợi… . Nhưng chuyện cô cặp kè với đàn ông khác thì anh không bỏ qua . Đúng là anh đã điên mới đi yêu một người đàn bà lăng nhăng như vậy . Những chuyện trứơc đây cô ta đã kể cho anh nghe chắc gì đã là sự thật . Cô ta có thật lòng với anh đâu . Chẳng qua biết anh có cảm tình đặc biệt với cô , nên cô đã rắp tâm lập kế hoạch đưa anh vào bẫy . Rốt cuộc thì anh cũng chỉ là nạn nhân , là con rối trong trò đùa tai hại của Lạc Mai thôi .
Vũ Phong ghé lại một quán bar . Anh ngồi ở một góc tối cạnh quầy rượu , gọi một chia X .O . rót ra ly . Vũ Phong uống liên tục để xoá đi cơn cuồng nộ trong lòng , giờ anh mới thấm thía hết sự đổ vỡ ghê gớm . Tối nay , anh cảm thấy mình cần rượu như một thứ viện trợ để trấn áp những xung đột mãnh liệt trong đầu . Anh đang chờ đợi cái gì đây ? Chỉ là sự thất vọng vô bờ bến…
Một cô gái ăn mặc diêm dúa đến ngồi gần Vũ Phong . Cô ta bạo dạn đặt tay mình lên vai của anh , giọng đẩy đưa ngọt ngào :
- Sao uống rượu có một mình vậy hả anh ? Có chuyện không vui hả ? Để em bầu bạn với anh nghe ?…
Vũ Phong hất tay cô đáp cộc lốc :
- Tránh ra , để cho tôi yên ? Nhìn bộ dạng của mấy người là tôi thấy buồn nôn . . … hừ ! Đàn bà có gì hay đâu chứ…
Cô gái lập tức trở mặt quậy lại anh :
- Nè , đủ rồi nha ! Không bằng lòng thì thôi , làm gì mà cư xử thô bạo vậy , lại còn mắng người ta . . Nghe giọng nói là biết ông bị bồ đá… Đừng làm bộ như là không cần đàn bà . Mấy ông luôn đau khổ vì đàn bà , có tốt đẹp gì mà làm cao… .
- Cô cút đi ! Nếu không thì tôi không khách sáo đâu…
Nhìn ánh mắt vằn lên tia hằn học của Vũ Phong , cô gái có vẻ hốt hoảng vội vã rời khỏi ghế .
- Đi thì đi chứ , làm gì mà dữ vậy ? Đồ điên !
Cô ta đã bỏ đi rồi , Vũ Phong lại tiếp tục uống cho đến khi say mèm . Anh gọi tính tiền rồi lảo đảo lái xe về nhà . Trên đường về , do không làm chủ được tốc độ , Vũ Phong suýt chút nữa đâm xe vào cột đèn . Cũng may anh đã kịp đạp thắng . Cuối cùng rồi anh cũng về được đến nhà trong trạnh thái dật dờ . Đưa chùm chìa khoá tra vào ổ khoá mấy lần mà cứ bị rớt mãi . Vũ Phong không làm sao mà mở được cổng nhà mình . Anh cúi xuống lượm chìa khoá , một bàn tay con gái đã nhặt nó trước anh . Vũ Phong nhướn mắt nhìn Lạc Mai . Cơn say là dà làm anh không nhận thức được đó là hình ảnh thật hay là ảo giác của chính mình .
Lạc Mai mở cổng hộ anh . Cô nói bằng giọng buồn buồn :
- Anh đi đâu đến giờ này vậy ? Em đợi anh hơn tiếng đồng hồ rồi .
- Cô đến đây làm gì ?
- Anh khoan hỏi . Lái xe vào nhà đi rồi mình sẽ nói chuyện sau .
Vũ Phong cười khan :
- Giữa chúng ta còn có chuyện gì để nói hay sao ?
Lạc Mai biết Vũ Phong say rượu . Cô dìu anh vào nhà . Vũ Phong vùng ra , anh té ngồi lên bậc tam cấp . Lạc Mai lái xe vào nhà xe cho anh . Sao đó cô chẳng nói chẳng rằng cố sức lôi Vũ Phong vào nhà . Không hiểu sao sự gần gũi đó lại làm cho Vũ Phong nổi nóng . Anh dang tay định tát cô nhưng không còn đủ sức vì đã quá say . Lạc Mai không để tâm đến hành động của anh . Cô dìu anh vào giường . Vũ Phong lè nhè :
- Sao tự dưng lại tìm tôi vậy ? Sao cô lại tốt với tôi đột xuất như vậy ? Cô muốn gì đây ?
- Anh say rồi , đừng nói lung tung nữa . Ngủ một giấc đi , khi nào anh tỉnh táo em sẽ nói sau .
Vũ Phong xua xua tay :
- Tôi chưa say đâu . Tôi vẫn còn đủ lý trí để biết cô đến đây với mục đích gì mà .
- Em không có mục đích gì cả . Thời gian qua , em rất là nhớ anh . Giờ thì em đã biết mình cần gì trong cuộc đời rồi . Em…
Vũ Phong chận lời của cô :
- Đừng có lải nhải nửa . Đừng làm cho tôi nổi điên . Cô về đi .
Lạc Mai cau mày :
- Anh vẫn còn giận chuyện cũ à ? Lẽ ra người nổi giận là em mới phải . Nhưng thôi , cho qua đi . Dù gì thì anh cũng đang say rượu . Tối nay em ở lại đây với anh .
Vũ Phong nhếch môi :
- Sao tự nhiên cô đòi ở lại đây vậy ? Không lẽ… muốn qua đêm với tôi hay sao hả ?
Lạc Mai nghiêm nét mặt :
- Anh hãy ăn nói cho cẩn thận . Đừng tưởng say rồi thì có thể xúc phạm đến tôi . Sau chuyến đi công tác xa về , em thật sự muốn làm lành với anh . Bây giờ không giận dỗi hay khách sáo gì nữa . Mình công khai quan hệ tình cảm đi . Em có thể xem anh là bạn trai hay không ?
- Bạn trai ? Vũ Phong khẽ cười - Tôi không nghe lầm chứ ? Cô thật sự cần có bạn trai à ?
Lạc Mai nhìn Vũ Phong lạ lẫm :
- Anh lại sao vậy ? Đây không phải là điều anh mơ ước và luôn chờ đợi nơi em sao ?
Vũ Phong nhướn mày :
- Đó là chuyện trước kia . Còn bây giờ… . Tôi sợ cô lắm . Cô về đi . Tôi không để mắc bẫy cô đâu…
Lạc Mai mở to mắt vì kinh ngạc :
- Anh nói gì vậy ? Mắc bẫy gì ? Thật ra anh còn làm chủ được những gì mà mình đang nói hay không ?
Vũ Phong không trả lời , chỉ nhìn Lạc Mai bằng những tia mắt lờ đờ , đầu nặng trĩu , anh ngã người xuống nệm . Lạc Mai ngồi bên cạn , kê gối cho Vũ Phong nằm rồi sửa đầu anh lại cho ngay ngắn . Những ngày sống trên đất Thái , Lạc Mai luôn nghĩ về anh với một nỗi nhớ nhung mãnh liệt . Đối diện với nổi cô đơn nơi xứ lạ quê người , Lạc Mai đã có đủ thời gian yên tĩnh để nhìn lại lòng mình . Cô biết rằng mình yêu Vũ Phong . Vậy thì tại sao cứ phải trốn tránh tình cảm đó ? Người yêu cũ của anh về thì đã sao ? Cô vẫn có thể cạnh tranh công bằng giành hạnh phúc cho mình . Nghĩ vậy nên Lạc Mai quyết định làm hoà với Vũ Phong . Cô chấp nhận đối mặt với tình địch của mình , còn việc chọn lựa ai là đối tượng kết hôn thì nên để tuỳ Vũ Phong quyết định .
Vũ Phong nằm khép mắt im lìm như ngủ . Lạc Mai đi tìm khăn lạnh đắp trán cho anh . Hơi lạnh từ chiếc khăn làm Vũ Phong có cảm giác dễ chịu hơn , anh mơ hồ nhận ra những ngón tay của Lạc Mai đang mơn man trên mặt của mình , rồi môi cô chạm vào môi anh . Vũ Phong mở mắt , anh muốn đưa tay đẩy Lạc Mai ra , nhưng không làm được . Một cảm giác mê đắm dữ dội tràn ngập lòng của anh . Vũ Phong bị cuốn theo cơn lốc tình bằng tất cả nổi đam mê cháy bỏng . Vũ Phong nhắm mắt lại rồi bất chợt dằn Lạc Mai xuống giường . Anh yêu cô bằng tình cảm thật nhất . Những nụ hôn đầy khao khát yêu đương đưa cả hai đến thiên đường tình ái . Lạc Mai thật dịu dàng trong vòng tay của anh . Lần đầu tiên Vũ Phong sống trong cảm giác hạnh phúc tuyệt vời như vậy . Chưa bao giờ anh sung sướng đến tột cùng như vậy . Anh vòng tay ôm chặt lấy người của Lạc Mai , say sưa thả hồn vào giấc mộng… .
Buổi sáng , Vũ Phong dậy thật sớm . Cơn say đêm qua làm đầu của anh choáng váng vất vưởng , cả người của anh như mệt mỏi rã rời . Vũ Phong vươn vai , chợt tay anh chạm phải bờ vai trần phụ nữ . Vũ Phong hốt hoảng ngồi bật dậy , đăm đăm nhìn Lạc Mai . Cô vẫn còn trong giấc ngủ say với khuôn mặt rạng rời hạnh phúc . Vũ Phong hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai người . Anh tựa lưng vào thành giường , gục đầu trong tay , lặng lẽ suy nghĩ . Anh nhớ lại lúc đi đón cô tại phi trường . Hình ảnh cô vui vẻ trong tay người đàn ông khác như vẫn hiện rõ lên trong đầu của Vũ Phong . Lòng anh sôi sục cơn phẫn nộ khi nghĩ rằng đã có chuyện gì đó xảy ra với Lạc Mai khi cô ở Thái Lan và cô đã sắp xếp một kế hoạch đưa anh vào bẫy . Nhưng tại sao đêm qua anh lại cùng cô… Đã biết là cô không thật lòng yêu mình , tại sao anh lại buông thả với cô vậy chứ ? Vũ Phong tự hận mình . Anh đau đớn nhận ra mình còn yêu Lạc Mai nhiều quá ! Nhất định là cô ta biết điều đó nên mới lợi dụng lúc anh say để đưa anh vào một sự đã rồi… . .Vũ Phong muốn phát điên lên vì mâu thuẫn giữa yêu và hận . Anh lay mạnh vai của Lạc Mai .
- Thức dậy ! Thức dậy đi cho tôi hỏi chuyện…
Lạc Mai mở choàng mắt . Vũ Phong quơ chiếc áo đầm ở đầu giường ném cho cô .
- Mặc đồ vào đi , tôi muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với cô .
Thái độ của anh làm cho Lạc Mai hụt hẫng ghê gớm . Vũ Phong bỏ ra ngoài phòng khách chờ cô . Lạc Mai hấp tấp mặc áo rồi bước vội xuống giường . Cô đến đứng trước gương chải lại tóc , sau đó ngoái lại nhìn mớ chăn gối ngổn ngang , đánh dấu đêm yêu đương cuồng nhiệt . Do dự một lúc , Lạc Mai bước ra ngoài . Vũ Phong đang hút thuốc với vẻ mặt trầm tĩnh . Thấy Lạc Mai bước ra , anh cất giọng lạnh lùng :
- Cô ngồi đi . Chúng ta cần nói chuyện cho rõ . Thật ra , cô cần gì ở tôi .
Lạc Mai nhìn anh :
- Em chẳng hiểu tại sao anh lại có vẻ thù hằn em như vậy , trong khi người có lỗi là anh . Nhưng em đã bỏ qua chuyện ấy rồi . Bây giờ em chỉ muốn được sống với chính con người thật của mình , vì trái tim của em mách bảo là em đã yêu anh Vũ Phong à ! Mình công khai chuyện tình cảm có được không anh ? Giai đoạn yêu đương mình đã quá hiểu nhau rồi .
Vũ Phong cười nhếch mép :
- Tôi biết thế nào cô cũng nói như vậy mà . Không ngờ cô lại hành động như vậy . Lòng tự trọng của cô đâu rồi ? Cô dễ dàng trao thân cho tôi như thế sao ?
- Anh… .
Lạc Mai sượng cứng người , tay chân cô run lên vì giận . Giọng của cô như lạc hẳn đi .
- Anh có thể nói với em như vậy sao khi đã qua đêm với em sao ? Anh…
- Nè , cô nhớ lại cho kỹ đi , là cô tự nguyện đến tìm tôi dâng hiến kia mà . Tôi cũng không biết tại sao cô phải làm như vậy . Cô đã phiêu lưu với người khác và sợ có chửa hoang nên đã tìm đến tôi . .
Lạc Mai đứng phắt dậy , run giọng :
- Anh là đồ sở khanh ! Tôi thù anh suốt đời ! Đồ đểu !
Dứt lời , Lạc Mai bỏ chạy thật nhanh ra ngoài với khuôn mặt trắng bệch vì căm giận . Vũ Phong không đuổi theo . Anh đứng lên , bình thản trở về phòng , lòng nhẹ nhàng vì đã có quyết định dứt khoát dù sự việc diễn ra ngoài sức tưởng tượng của anh . Vũ Phong bước qua dọn dẹp chăn gối để chuẩn bị đi làm . Chợ anh khựng lại sững sờ khi nhìn thấy tấm drap trải giường còn in đậm vết tích trinh nguyên của Lạc Mai . Vậy là cô… . Vũ Phong tức tốc chạy vội ra cổng . Lạc Mai đã đi xa rồi . Vũ Phong cảm thấy hối hận ghê gớm . Cơn ghen tức đã làm cho anh mất đi lý trí , biến anh thành một gã tồi bại và đê tiện . Tại sao anh lại cư xử với Lạc Mai như vậy ? Những lời xúc phạm thật nặng nề ấy chắc chắn làm cho cô hận anh đến thấu xương . Vũ Phong vội vã gọi điện thoại đến nhà của Lạc Mai . Chuông reo liên hồi nhưng không ai bắt máy . Lạc Mai chưa về nhà hay là cô đang khóc vùi trong phòng và giận anh nên không nghe điện thoại . Vũ Phong lập tức thay quần áo rồi khoá cửa , lái xe chạy nhanh đến nhà của cô . Hai cánh cổng vẫn đóng im ỉm ổ khoá treo lủng lẳng . Có nghĩ là Lạc Mai vẫn chưa về nhà . Cô đã đi đâu rồi ? Vũ Phong chợt rùng mình khi nghĩ đến trường hợp xấu nhất . Nhưng rồi anh lại tự trấn an mình . Không đâu ! Lạc Mai không yếu đuối đến như vậy đâu ? Cô đã từng bị nhiều cú xốc nặng nề hơn nhưng vẫn không dại dột tìm đến cái chết , bây giờ cũng vậy thôi . Lạc Mai vốn là người có bản lĩnh mà . Không sóng gío nào có thể vùi dập được cô hết . Nhưng bây giờ… . Biết tìm cô ở đâu bây giờ ? Trong lúc rối trí , Vũ Phong chợt nhớ đến Thảo Sương . Chắc chắn là cô ta biết nơi Lạc Mai thường hay đến . Vũ Phong hy vọng Thảo Sương giúp được mình . Anh vội rút điện thoại cầm tay bấm số máy nhà của Thảo Sương !
- Alô ! Giọng nói của một cô gái lạ vang lên :
Vũ Phong nói gấp gáp trong điện thoại :
- Làm ơn cho tôi gặp Thảo Sương :
- Anh là ai mà muốn gặp em của tôi ?
- Tôi . . ơ… tôi là bạn của cô ấy . Tôi có chuyện gấp lắm . Xin chị làm ơn giúp tôi gọi Thảo Sương ra nghe điện thoại đi .
- Thảo Sương đâu còn ở đây nữa . Nó đã theo chồng đi xuất cảnh rồi ! Chắc là anh ở xa về nên không biết… Anh có muốn nhắn gởi gì không ? Khi nó gọi điện về tôi sẽ nhắn lại cho anh .
- Dạ thôi , cảm ơn chị !
Vũ Phong tắt máy . Thảo Sương đã đi rồi thì anh hết biết liên lạc với ai để tìm Lạc Mai bây giờ . Vũ Phong lái xe đến công ty của cô . Khi anh hỏi thăm thì được biết Lạc Mai còn được nghĩ hết tuần này rồi mới đi làm . Vũ Phong ghé lại công ty , nhờ Trường Duy đi gặp khách hàng dùm cho mình , dặn dò cô thư ký vài việc quan trọng rồi anh tức tốc đến toà soạn tìm Vĩnh Kỳ . Xui cho Vũ Phong , Vĩnh Kỳ vừa đi ra ngoài để làm phỏng vấn với cô hoa hậu thời trang theo lịch hẹn . Vũ Phong chán nản lái xe quay về . Trên đường về , anh tình cờ nhìn thấy người đàn ông đi chung với Lạc Mai hôm cô xuống phi trường đang đi bộ ở siêu thị gần đó . Vũ Phong vội vàng tìm chỗ gửi xe và phóng theo bóng người đàn ông lạ . Anh ta đang tiến đến quầy mỹ phẫm , đề nghị xem qua một số mặt hàng và đang trao đổi gì đó với mậu dịch viên . Vũ Phong kiên nhẫn đứng đợi . Mười lăm phút sau , người đàn ông đi ra , Vũ Phong vội bước đến hỏi thăm :
- Xin lỗi , anh có thể dừng bước cho tôi hỏi vài câu được không ạ ?
Anh ta quay lại nhìn qua Vũ Phong , đôi mày rậm khẽ cau lại :
- Tôi đâu có quen anh đâu .
- Vâng ! Tôi xin tự giới thiệu , tôi tên là Vũ Phong , là bạn của Lạc Mai . Tôi biết anh cũng qua cô ấy nên… .
- Anh muốn nói đến cô gái làm thông dịch viên cho công ty hóa mỹ phẩm đó à ? Cổ là chị họ của tôi đấy .
- Chị họ ư ?
- Phải ! Mẹ tôi thứ hai , mẹ chị ấy thứ năm . Anh là bạn thân của chị ấy hả ? Tên của anh là Vũ Phong ?
- Sao anh biết .
- Tôi có nghe chị Mai nói qua .
- Nói vậy Lạc Mai sang Thái Lan là để… .
- Chị ấy đi khảo sát thị trường tiêu thụ hoá mỹ phẩm ở Thái Lan , còn tôi là một kỹ sư hoá mới ra trường . Chị Mai mời tôi về Việt Nam cộng tác với cho công ty của chị ấy… .
- Thì ra là vậy… .
Vũ Phong như ngớ ra trứơc những điều vừa nghe . Anh thấy mình thật là bậy bạ , đã nghi oan Lạc Mai và vì ghen tuông , anh đã phạm một sai lầm nghiêm trọng… .
Người con trai thấy Vũ Phong đứng thừ người ra thì lên tiếng hỏi :
- Chị Mai đã về rồi , anh đã gặp lại chị ấy chưa ? Tối hôm qua chị ấy bảo là đến nhà anh để rủ anh đi ăn tối chung với tôi , nhưng tôi đợi mãi mà cũng không thấy chị ấy điện thoại về . Sáng nay cũng vậy , không thấy chị ấy liên lạc với tôi… . Có phải chị ấy đang ở nhà của anh hay không ?
Vũ Phong lắc đầu :
- Không . Tối qua cô ấy có đến tìm tôi , nhưng… . Tôi giận cô ấy vì sự hiểu lầm là cô ấy có quan hệ với anh , cho nên tôi…… .tôi đã cư xử tệ với cổ… Bây giờ tôi muốn tìm cổ để xin lỗi . Anh biết cổ đang ở đâu hay không ?
- Tôi làm sao mà biết được bây giờ ! Tôi chỉ mới về đây hôm qua thôi . Hơn mười năm nay tôi cùng gia đình lập nghiệp trên đất Thái . Đó cũng là quê nội của chúng tôi . Giờ trở lại đây , thấy cái gì cũng lạ… À , quên nhỉ . Tôi xin tự giới thiệu , tên của tôi là Giang .
- Giang có thể giúp tôi tìm Lạc Mai hay không ?
Tri Giang lắc đầu :
- Tôi không biết chỗ đi đâu thì làm sao mà giúp anh bây giờ ? Anh cũng lạ quá ! Nếu nghi ngờ , sao không đợi gặp mặt chị Mai rồi hỏi cho ra lẽ ? Chỉ có kể với tôi , trước khi đi công tác sang Thái , chỉ và anh có gây với nhau một trận rồi giận nhau , chỉ muốn quên mọi chuyện với anh , nhưng không thể quên được… Mà , … . Sao anh đã quen với chị của tôi rồi còn qua lại với người yêu cũ của anh làm gì vậy ?
- Lạc Mai nói với Giang như vậy hả ? Tôi đâu có qua lại với ai đâu .
- Anh phải có làm gì thì chị Mai mới giận anh như vậy chứ ? Chỉ kể với tôi là , chính mắt chị ấy chứng kiến cô bồ cũ trong vòng tay của anh , hai người đã hôn nhau… . Lẽ ra chị ấy định tìm đến nhà của anh để trả lời cho anh biết cái vụ anh muốn tạm trú gì đó ở nhà của chị ấy nhưng lại không ngờ đã chứng kiến anh và bạn gái cũ của anh đang âu yếm… .
Vũ Phong sững sờ . Vậy là… . Vậy là bữa tối Mỹ Trinh quấn quýt ôm hôn anh . Lạc Mai đã tình cờ nhìn thấy… và cô đã lặng lẽ bỏ về không nói một lời… hèn chi khi anh tìm đến cô , cô đã giận dữ tát anh và mắng anh là đồ đểu ! “Sao lúc đó mình ngu đến thế ? Dĩ nhiên Lạc Mai giận là có nguyên nhân . Vậy mà mình không chịu tìm hiểu , còn giận ngược lại cô ấy nữa…”
Giang không để ý đến những diễn biến xảy ra trên gương mặt của Vũ Phong , anh tiếp tục đều giọng kể :
- Lúc đó , chị tôi giận lắm , đã tự nhủ trong lòng sẽ cắt đứt luôn với anh . Sao đó chỉ nhận chuyến đi công tác dài ngày ở Thái Lan . Khi gặp tôi , chị ấy rất buồn , tôi phải theo hỏi mãi , chị ấy mới kể cho biết . Tôi khuyên chị ấy nên suy nghĩ lại cho thật kỹ trứơc khi quyết định mọi chuyện . Cuối cùng chị ấy thú nhận là không thể quên được anh… Tôi cứ tưởng sau khi chị ấy trở về , hai người đã hoà lại với nhau rồi chứ , tại sao lại xảy ra thêm chuyện không vui như vầy ?
Vũ Phong thở dài :
- Tất cả cũng tại tôi hồ đồ mà thôi . Thôi , bỏ đi ! Việc quan trọng là bây giờ tôi phải đi tìm ra Lạc Mai mà thôi…
- Sao anh không ghé qua nhà của chị ấy xem sao ?
- Tôi đã đến rồi , cửa vẫn đóng im lìm , không biết cô ấy đã đi đâu rồi . Giang à , anh làm ơn nghĩ ra cách gì giúp tôi với…
- Thôi được rồi , anh cứ về lại nhà đi . Chị Mai có đi đâu thì cũng trở về lại công ty sau kỳ nghĩ phép để hướng dẫn tôi vào khu chế xuất . Chỉ không thể bỏ rơi tôi giữa chừng thế này đâu . Vả lại… ở công ty đang còn rất nhiều việc cần đến chị ấy . Có gì tôi sẽ liên lạc với anh .
Vũ Phong siết tay của Tri Giang :
- Cám ơn Giang nhiều lắm . . Hãy cố gắng chuyển lời dùm tôi đến Lạc Mai rằng tôi đã biết lỗi rồi , mong cô ấy tha thứ .
- Ý ! Mấy chuyện như vậy anh phải trực tiếp nói với chị ấy đi , lời nói của tôi không có giá trị gì đâu .
- Dĩ nhiên rồi , nhưng Giang hãy giúp dùm tôi xoa dịu cô ấy mới được…
- Ừ , tôi hứa với anh . . Xin lỗi… Tôi phải đi trước…
- Được ! Được , tôi không làm phiền Giang nữa .
Vũ Phong bắt tay chào từ biệt Tri Giang rồi lên xe trở về nhà . Vĩnh Kỳ đang đợi anh ở trước cửa . Vũ Phong xuống xe :
- Cậu đến khi nào vậy ?
- Cũng vừa mới tới thôi . Lúc nãy về lại toà soạn , nghe chị Vy bảo là có anh lại tìm nên tôi vội ghé qua đây xem sao . Có chuyện gì vậy hả anh Phong ?
- Vào nhà đi Vĩnh Kỳ . Chuyện dài dòng lắm .
Vũ Phong mở cửa lái xe vào sân . Vũ Phong cũng dắt xe vào . Sau đó đóng cổng vào cẩn thận , hai người cùng đi vào phòng khách . Vũ Phong pha cà phê mang lên nhà trên . Vĩnh Kỳ móc bao thuốc ra mời ông anh vợ . Bầu không khí bỗng trở nên im ắng lạnh lùng . Vũ Phong lên tiếng trước :
- Nghe nói Lạc Mai đã đi công tác về rồi phải không ?
- Ừ . Cổ về hôm qua và đã đến tìm tôi .
- Sao ? Tôi không nghe lầm chứ ? Lạc Mai chủ động đến tìm anh ?
- Phải .
- Đến để giảng hoà hay chia tay vậy ?
- Lẽ ra là làm lành , nhưng tôi lại gây nên chuyện nữa rồi . Chắc lần này đứt bóng thật rồi…
- Tức là sao ? Tôi không hiểu gì cả…
Vũ Phong liền kể lại toàn bộ câu chuyện cho Vĩnh Kỳ nghe , Vĩnh Kỳ ngồi nghe mà há hốc mồng :
- Anh bị “mát dây” rồi hay sao mà ăn nói hồ đồ như vậy hả ? Đây là sự xúc phạm rất lớn đến nhân cách của Lạc Mai . Anh đã làm cho cô ấy bị tổn thương quá nặng nề… Theo tôi…thì… khó có thể mà cứu vãn lại được lắm… .
- Tôi không thể để mất Lạc Mai được đâu , nhất là sau khi hai chúng tôi đã… Tôi rất yêu cô ấy . Chính vì quá yêu nên tôi đã nổi điên khi nhìn thấy cô ấy và Tri Giang . Tôi đâu có biết họ là chị em đâu… .Vĩnh Kỳ lớn tiếng phê bình Vũ Phong :
- Cho dù là không biết , anh cũng đâu được phép đánh giá người ta vội vàng như thế . Anh đâu phải là không hiểu cá tính của Lạc Mai . Người có tâm lý phức tạp như cổ… . khó khăn lắm mới có thể cởi mở tấm lòng , thay đổi lại bình thường mà yêu một con người như anh . Tình cảm vừa chớm nở đã bị anh vùi dập mất rồi , anh đã chà đạp lên tình cảm chân thành của cổ . Lỗi lầm này rất khó mà tha thứ , anh có hiểu không ?
Vũ Phong đưa hai tay ôm đầu vớ vẻ vô cùng khổ sở :
- Tôi biết , và tôi đang hối hận vì chuyện đó đây . Làm sao bây giờ hả Vĩnh Kỳ ?
- Anh hỏi tôi , tôi biết hỏi ai bây giờ ? Bây giờ , cách tốt nhất là phải giữa thái độ bình tĩnh , chờ gặp được Lạc Mai rồi nói cho rõ ràng… .
- Chỉ sợ là cổ không chịu gặp tôi nữa đâu .
Vĩnh Kỳ nhướn mày :
- Trừ phi là cổ cũng giống như Mỹ Trinh trước đây , đi lấy chồng và rời khỏi Việt Nam thì anh mới không còn có cơ hội gặp lại . Nếu đã là tình yêu , thì cho dù chân trời góc bể cũng vẫn có thể tìm lại được mà .
Như sực nhớ ra điều gì , Vĩnh Kỳ vỗ vai của Vũ Phong :
- Phải rồi ! Ngày mai Mỹ Trinh lên máy bay về lại Mỹ . Cổ đi chuyến bay 9h00 , anh có đi tiễn cổ hay không ?
Vũ Phong lắc đầu :
- Trong tình cảnh bây giờ , tôi còn tâm trạng nào mà đi tiễn ai chứ . Lỡ mà Lạc Mai nhìn thấy thì sự hiểu làm lại càng sâu nặng hơn . Cậu nói Tuệ Quyên thay tôi đi tiễn cổ là được rồi . Thôi cậu nên về nhà đi , kẻo Tuệ Quyên đợi .
Vĩnh Kỳ đứng lên đi ra cổng . Vũ Phong không tiễn bạn . Anh ngồi dựa ngữa trên salon với cõi lòng nặng trĩu đầy lo âu . Không biết hiện giờ Lạc Mai đang ở đâu nữa , nhưng chắc chắn là cô vô cùng đau khổ . Vũ Phong nghe ray rứt trong lòng . Anh rất muốn ở bên cạnh Lạc Mai trong lúc này . Cô đánh anh , chửi anh , thậm chí giết chết anh , anh cũng sẽ không bao giờ oán trách gì cô , chỉ mong là cô sẽ tha thứ cho anh mà thôi . Vũ Phong không ngờ có lúc mình lại nổi điên như vậy . Cơn ghen đã làm cho lý trí lu mờ . Lạc Mai vốn đã hận đàn ông , giờ chắc là cô lại càng hận anh thêm gấp vạn lần như thế , vì chính người đàn ông cô tin tưởng nhất lại làm tổn thương phẩm hạnh của cô . Phải tốn biết bao nhiêu là công sức và thời gian , Vũ Phong mới có thể làm cho cô thay đổi . Cô đã vì anh mà trở lại làm người thiếu nữa bình thường , cần chở che và khao khát yêu đương . Vậy mà… cũng chính là anh đã làm sụp đổ niềm tin của Lạc Mai . Anh đã huỷ hoại tất cả những gì mà mình dày công xây dựng . Vũ Phong giận dữ đấm mạnh vào ngực của mình . Lạc Mai ơi ! Anh đã xúc phạm em ! Anh thật tình xin lỗi ! Ngàn lần xin lỗi em Mai ạ ! Hiện giờ em ở đâu hả Lạc Mai ?
- Reng… reng… .
- Điện thoại cầm tay của Vũ Phong bất chợt đổ chuông . Anh không buồn nghe máy . Từng hồi chuông ngắt quãng vang lên chứng tỏ sự kiên nhẫn của người gọi . Hay là Lạc Mai ? Vũ Phong bật dậy chụp lấy điện thoại .
- Alô ! Lạc Mai phải không em ?
Giọng của Trần Sinh vang dội bên tai của anh :
- Vũ Phong ! Là tôi đây !
- Sinh hả ? Có gì không ? Tôi đang chờ điện thoại của Lạc Mai…
- Cô ấy sẽ không gọi cho anh đâu , đừng nên đợi nữa…
Vũ Phong hoảng hốt nói lắp bắp :
- Sao… sao anh nói như vậy ? Anh… anh biết tin gì của Lạc Mai sao ?
Giọng của Trần Sinh như trầm hẳn lại :
- Là một tin rất là xấu đó Phong ạ ! Cậu nên bình tĩnh đón nhận nó… .
Vũ Phong toát cả mồ hôi . Linh cảm cho anh hay đã có một điều gì đó bất hạnh đã xảy ra cho Lạc Mai rồi . Chiếc điện thoại run lên trong tay anh .
- Có chuyện gì vậy ? Tin xấu gì ? Anh nói mau đi , đừng làm tôi sốt ruột .
- Lạc Mai hiện đang trong tình trạng thập tử nhất sinh trong phòng cấp cứu . Anh mau đến đây để biết thêm chi tiết đi…
- Hả ! Anh nói gì ? Trần Sinh !
Trần Sinh đã cúp máy . Vũ Phong không còn kịp suy nghĩ gì thêm nữa . Anh ném vội điện thoại vào trong góc nhà , hối hả khoác áo vào và đi như chạy ra xe . Ngồi vào tay lái , Vũ Phong phóng xe đi với một tốc độ kinh hoàng . Tay lái anh run bần bật trên vôlăng . Lạc Mai ! Em đừng có chết ! Em đừng có sao nha ! Hãy cố gắng đợi anh . Em có thể hành hạ anh , có thể mắng chửi anh hay là làm bất cứ điều gì với anh cũng được , trừ cái chết . Em không thể ra đi trong uất hận , để lại anh với nỗi hối hận giày vò pha lẫn tiếc thương . Không có em , anh biết hy vọng gì vào cuộc sống này nữa…
Đến bệnh viện , không kịp gửi xe , Vũ Phong hối hả chạy nhanh vào phòng cấp cứu , mặc cho bác bảo vệ gọi giật ngược ở đằng sau . Khuôn mặt anh tái xanh vì lo lắng .
Cửa phòng cấp cứu chợt mở , Trần Sinh từ trong đó bước ra . Anh nói ngay không để cho Vũ Phong kịp hỏi :
- Cô ta nhảy từ lầu ba của khách sạn xuống , bị chấn thương rất nặng nề . Hiện giờ cổ vẫn còn hôn mê , mạch rất là yếu… không biết là có qua được hay không…
Vũ Phong điếng hồn trước những câu nói của Thảo Sương . Anh chụp vai bạn lắc mạnh :
- Bằng bất cứ giá nào , cũng phải cứu lấy cô ấy dùm cho tôi . Anh có nghe tôi nói gì không vậy ? Vợ của tôi không thể có chuyện gì đâu… Cô ấy sẽ nhất định qua khỏi… .
- Bình tĩnh lại đi Phong . Tôi sẽ cố gắng hết sức của mình mà .
- Trần Sinh ! Hãy đưa tôi vào trong đó đi anh , tôi muốn nhìn thấy Lạc Mai… .
- Làm sao mà vào được ? Đang làm phẫu thuật mà . Chịu khó đợi xem ca mổ có thành công không đã…
- Sao anh không ở trong đó ? Lỡ có gì…
- Yên tâm ! Người cầm dao mổ là thầy Hoàng Danh của tôi . Tôi đi lấy thuốc và dụng cụ theo lệnh thầy mà thôi . Anh đừng la lối mất bình tĩnh như thế . Lại băng ghế ngồi nghỉ chút đi .
Vũ Phong dang tay như bất lực và lại ngồi phịch xuống dãy ghế , im lìm . . Đối với anh , đây là những phút giây đen tối nhất trong đời mình . Nếu mà Lạc Mai có mệnh hệ nào thì cuộc đời anh sao này sẽ ra sao ? Sống còn đau khổ hơn chết . Thà là anh được chết cùng người mình yêu…
Chợt một bàn tay vỗ nhẹ lên vai của anh . Vũ Phong ngước vội lên . Tri Giang đang đứng trước mặt anh , giọng đầy lo lắng :
- Tôi vừa về lại khách sạn thì được tin của chị ấy . Chỉ sao rồi hả ?
- Vẫn còn đang ở trong phòng mổ . Chưa biết sao nữa .
- Không biết có nặng lắm không ?
- Rất nặng . Rơi từ lầu ba xuống , còn sống được là may . Tôi chỉ sợ…
Tri Giang chận lời của Vũ Phong :
- Anh đừng có mà nói bậy . Chị Mai có chuyện gì tôi không bỏ qua cho anh đâu .
Vũ Phong gật đầu :
- Không cần cậu ra tay , tôi cũng sẽ tự xử lấy mình . Nếu cổ rời bỏ cuộc sống này thì tôi cũng không còn gì mà luyến tiếc nữa . Tôi sẽ không để cho Lạc Mai cô độc đâu .
- Anh tự nhớ lấy lời mình nói đấy nhé !
Vũ Phong gục đầu vào cánh tay . Tri Giang nhìn anh . Cậu tin rằng tình cảm của Vũ Phong dành cho Lạc Mai rất là thật . Rõ ràng là anh ta còn rất yêu chị Mai…
Vũ Phong ngồi bên cạnh giường của Lạc Mai , mệt lã người nhưng Vũ Phong cũng không dám ngủ . Lạc Mai vẫn còn chưa tỉnh lại . Cô bị chấn thương khá nặng , gẫy chân , gãy xương vai , tràn dịch màng phổi , sức khoẻ giảm sút trầm trọng . Trong quá trình phẫu thuật , Lạc Mai được tiếp máu liên tục , trong lượng máu truyền vào cơ thể của cô có máu AB , loại máu không có nhiều trong bệnh viện . Cũng may là Vũ Phong thuộc nhóm máu Không . Sau khi tiếp máu cho Lạc Mai , anh bị choáng , phải nằm viện dưỡng sức hơn nửa ngày… Vậy mà khi anh khỏe lại đến thăm cô thì cô vẫn chưa tỉnh . Đã hơn hai ngày đêm trội qua , Vũ Phong như ngồi trên đống lửa . Mặc dù Trần Sinh đã cho anh hay là Lạc Mai đã qua cơn nguy hiểm , nhưng đối với những chấn thương nặng như thế , hậu quả cũng còn chưa biết là có thể nghiêm trọng đến đâu nữa . Vũ Phong chỉ sợ là cô không qua nổi… Anh cứ nhìn đăm đăm vào đôi mắt nhắm nghiền của Lạc Mai , khuôn mặt nhợt nhạt của cô làm cho Vũ Phong xúc động nghẹn ngào . Anh chỉ muốn được ôm chặt lấy cô mà nói lời xin lỗi , van xin cô hãy tha thứ cho anh . Để cho Lạc Mai đến nông nỗi này , anh quả là một gã đàn ông vô lương tâm… .
Lạc Mai mở mắt ra trong một cảm giác thật bồng bềnh . Toàn thân cô như dính chặt xuống nệm giường , không sao di chuyển được . Lạc Mai khe khẽ rên lên , Vũ Phong mừng rỡ cúi xuống thật gần khuôn mặt của cô .
- Em tỉnh rồi ! Cám ơn trời phật ! Để anh gọi Trần Sinh đến khám lại cho em liền !
Lạc Mai muốn làm một cử chỉ phản đối nhưng tay chân cô không cử động được . Cô nằm im nhìn vọng theo những bước chân hối hả của Vũ Phong mà nước mắt chảy dài . “Rốt cuộc rồi mình vẫn còn phải sống” . Lạc Mai nghĩ thầm . Như thế có nghĩa là vẫn phải tiếp tục đau khổ đến cùng cực . Cô thẫn thờ ngó mông lung vào khoảng không cho đến lúc nghe thấy tiếng của Trần Sinh vang vang bên tai :
- Lạc Mai , cô tỉnh rồi hả ? Có thấy chóng mặt hay buồn nôn gì không ? Để tôi đo lại huyết áp cho cô nha… .
Lạc Mai vẫn nằm bất động , không nói một lời . Vũ Phong nhìn thấy những giọt nước mắt của cô . Tim anh nhói lên vì xúc động , anh đưa khăn thấm nước mắt cho cô .
- Đừng khóc Lạc Mai . Mọi chuyện đã qua rồi . Em đừng suy nghĩ gì nữa . Ráng tịnh tâm để dưỡng bệnh nghe em .
Lạc Mai chợt bặm môi lại với vẻ căm hận . Tự nhiên cô nhớ lại hình ảnh lúc cô đến nhà của anh , nhớ đến cơn mây mưa chớp nhoáng diễn ra và sau đó là cảm giác bị xua đuổi phũ phàng cộng với những lời nhục mạ . Lạc Mai đưa tay lên che mặt , khóc nức nở . Tiếng khóc như xé ruột của Vũ Phong . Không kềm được ,anh ôm chặt lấy cô .
- Nín đi Mai . Anh thương em mà… .
Lạc Mai cố sức đẩy anh ra :
- Đi về ! Về ngay đi ! Tôi không muốn gặp anh đâu ! Tôi thù anh lắm !
Vừa nói , Lạc Mai vừa dãy dụa dữ dội , máu ở các vết thương lại rỉ ra , loang ướt cả lớp băng . Trần Sinh vội vàng giữ tay cô lạy và ra hiệu cho Vũ Phong ra ngoài . Vũ Phong hoảng hốt khi thấy cô bị kích động nặng như vậy . Anh vội lùi ra xa , xua xua tay .
- Đừng ! Lạc Mai ! Em đang bị thương , đừng nên làm như vậy . Nếu em không muốn thì anh đi . Anh sẽ đi ngay… .
Nói xong , Vũ Phong bước ra ngoài . Thảo Sương đo lại nhiệt độ cơ thể cho Lạc Mai , anh nói thậy là nhẹ nhàng .
- Cô mới vừa trải qua một cuộc đại phẫu thuật , đừng nên cử động mạnh quá sẽ ảnh hưởng không tốt đến những vết thương . Có gì thì từ từ mà nói . Vũ Phong rất là lo lắng cho cô . Hai ngày nay anh ấy túc trực ở bệnh viện , còn tiếp máu cho cô nữa đó… .
- Tại sao lại cứu tôi ? Mấy người muốn đày đoạ tôi đến bao giờ nữa đây ? Sao không để cho tôi ra đi thanh thản…
- Làm người khó lắm Mai à ! Sống hay chết không phải là bản thân của mình quyết định được đâu . Nhiều khi , muốn chết cũng không phải là dễ . Tôi thấy cô và Vũ Phong còn rất nhiều nợ ân tình với nhau , nếu mà duyên số đã như vậy rồi , cô không thể nào trốn tránh một cách bi quan được đâu…
Lạc Mai nhắm nghiền mắt lại không muốn nghe thêm một lời nào nữa . Thảo Sương tiêm cho cô một mũi thuốc an thần rồi gọi y ta đến dặn dò . Anh không quên chỉ định liều lượng thuốc trong ngày để cô y tá cho Lạc Mai uống . Tạm thời cô chỉ được truyền dịch chứ chưa thể an uống gì được . Dặn dò xong , Trần Sinh rời phòng bệnh . Vũ Phong đang còn đợi ở ngoài hành lang .
- Sao rồi hả Sinh ? Cô ấy còn xúc động không hả ?
- Ngủ lại rồi . Hiện giờ , thần kinh của Lạc Mai rất yếu . Chỉ một xúc động nhỏ cũng sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ . Anh cố gắng đừng để cho cô ấy nổi giận . Khi nào cổ khoẻ hơn , anh hãy đến , được không ?
- Anh bảo tôi làm sao mà yên tâm khi để Lạc Mai ở đây một mình ? Tình trạng của cổ như vậy cần phải có người kế bên chăm sóc chứ ?
Trần Sinh gật :
- Dĩ nhiên rồi . Anh quên tôi còn ở đây sao ? Hãy giao việc chăm sóc Lạc Mai cho tôi đi . Tôi sẽ cho người coi chừng cổ dùm cho anh…
- Nhưng mà tôi… tôi… .
- Tôi biết là anh muốn nói gì rồi . Anh muốn tự tay chăm sóc người yêu để chuộc lỗi chứ gì ? Nhưng hể cổ thấy mặt anh là nổi giận… như vậy thì làm sao mà anh lại gần cổ được ? Không khéo anh lại làm cho tình hình xấu thêm thì nguy lắm . Thôi , nghe lời tôi đi nha , lo về công ty điều hành công việc đi . Để tôi nghĩ cách dùm cho anh . Đợi khi nào Lạc Mai nguôi giận rồi , tôi sẽ nhắn anh đến . Nếu anh không yên tâm thì cho Tuệ Quyên vào thăm chừng cũng được mà !
- Vậy… buổi tối chắc tôi ghé lại được phải không ? Tối Lạc Mai ngủ rồi , tôi sẽ đi sớm trước khi cô ấy thức dậy .
- Làm như vậy thì lấy đâu sức mà đi làm đây ông bạn ?
- Bây giờ mà tôi đến công ty cũng đâu thể làm gì được đâu . Còn tâm trí nào nữa đâu mà làm .
- Anh nên về nghỉ ngơi một chút đi . Chuyện đâu còn có đó . Tôi nghĩ…Lạc Mai cũng không đến nỗi nào đâu . Mạng cô ấy cũng lớn thật . Rơi từ độ cao như vậy mà cũng không chết . . . . . . . . . . .
Vũ Phong trừng mắt nhìn Trần Sinh :
- Anh muốn cổ chết lắm hả ? Bộ anh thấy tôi rối loạn lên như vầy mà còn chưa đủ sao ?
- Anh đừng có nghĩ xấu cho tôi chứ . Có lương y nào mà mong cho bệnh nhân của mình chết đâu . Ý tôi nói là… hai ngừơi chưa dứt được nợ tình với nhau mà thôi…
- Sinh à , anh cho tôi biết thật đi , tỉ lệ thương tật của Lạc Mai là bao nhiêu ? Sau này khi cổ xuất viện rồi , có ảnh hưởng gì nghiêm trọng hay không vậy ?
Thảo Sương gật đầu :
- Có ! Tôi nghĩ là ảnh hưởng rất lớn . Tỷ lệ thương tật có đến sáu mươi đến bảy mươi phần trăm , e rằng cổ không còn đi lại được như bình thường… Đó là còn chưa kể đến vấn đề thẩm mỹ , phần vai , cổ có thể làm thay đổi vóc dáng của Lạc Mai . Còn về mặt tâm lý , tôi sợ cổ không thể chấp nhận số phận … .
Vũ Phong lặng người :
- Nghiêm trọng đến như vậy sao ? Anh sợ cổ chịu đựng không nổi hả ? Vậy… bây giờ làm sao ?
- Hỏi thật nhé Phong . Nếu như điều xấu nhất xảy ra , thì anh còn có can đảm cưới Lạc Mai nữa hay không ?
Vũ Phong đáp với vẻ kiên quyết :
- Tôi xin thề có trời đất chứng dám , cho dù Lạc Mai có trở thành tàn phế , có đui , què , câm điếc… hay có bất cứ biến chứng nào , tôi vẫn sẽ không rời xa cô ấy đâu . Anh hỏi như vậy là xem thường tôi quá đấy , Sinh ạ .
- Tôi xin lỗi , ý tôi không phải muốn đánh giá anh như vậy đâu . Tôi chỉ hỏi để biết kết quả cuối cùng của cuộc tình này mà thôi… . .
- Anh cảm thấy ly kỳ lắm sao ?
- Phải . Anh nghĩ đi ! Anh từng có mối tình đầu với Mỹ Trinh . Nếu như cô ấy không bỏ đi thì hai người đã cưới nhau rồi . Sự ra đi của cổ làm cho anh thất vọng . Rồi anh gặp Lạc Mai . Tôi thật không hiểu sao với một người con gái hung hăng , đầy nam tính như vậy mà anh lại gần gũi được , biết cô ta chỉ thích đàn bà , thù hận đàn ông , anh vẫn thích cô ta . Đùng một cái , Mỹ Trinh trở về . Tình cảm của anh với Lạc Mai vẫn không thay đổi… nhưng Lạc Mai tự ý bỏ cuộc và lại đi… .
- Bây giờ tôi mới hiểu hành động của Lạc Mai lúc đó . Cô ấy đã yêu tôi nên ghen với Mỹ Trinh .
- Vậy tại sao cổ lại không thú nhận ?
- Việc này thì tôi… tôi không đoán ra được . Có lẽ cô ấy ngại… .
- Vậy anh có công nhận với tôi là diễn biến tâm lý của phụ nữ thật là vô cùng rắc rối hay không hả ? Nhiều khi mình thật không hiểu được họ . Tôi cũng đã từng trải qua một cuộc hôn nhân , tuy hạnh phúc cũng nhiều sóng gió . Bây giờ… .tự nhiên tôi thấy sợ , muốn sống độc thân mà thôi .
- Độc thân cũng có cái bất lợi Sinh à . Những lúc buồn vui không ai chia sẻ , tinh thần suy sụp , không ai an ủi và những lúc mình ốm đau không ai bên cạnh .
- Nhưng độc thân thì thần kinh không căng thẳng vì không phải lo nghĩ quá nhiều . Như anh đó , đến bữa nay trông anh như già đi thêm mấy tuổi .
Vũ Phong gượng cười :
- Lạc Mai khỏe lại rồi , tôi sẽ trẻ lại thêm mười tuổi cho mà anh coi .
- Tôi cũng mong là như vậy !
Tiếng xe phát thuốc khua rổn rảng ngoài hành lang làm cho Lạc Mai giật mình tỉnh giấc . Ánh mắt cô chạm phải khuôn mặt đăm chiêu của Mỹ Trinh . Lạc Mai cau mày :
- Sao cô lại ở đây vậy ?
Mỹ Trinh không hề tỏ ra phật lòng vì thái độ khó chịu cũa Lạc Mai , cô mỉm cười trả lời từ tốn :
- Tôi đến thăm cô . Tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cho cô đến khi nào cô xuất viện .
Lạc Mai lạnh lùng :
- Về đi ! Tôi không cần . Tôi không thích mấy trò đạo đức giả này đâu . Vũ Phong chỉ đạo cho cô đó hả ?
- Cô đừng nghĩ là như thế . Việc tôi làm , hoàn toàn không liên quan gì đến Vũ Phong đâu . Lẽ ra thì tôi đã trở về Mỹ rồi . Vé máy bay là từ hôm kia , nhưng hay tin cô bị nạn , tôi đành hồi chuyến bay lại . Tôi biết vì sao mà cô lại hành động điên rồ đến như vậy , tôi biết cô đã hiểu không đúng về Vũ Phong . Vì vậy mà tôi phải ở lại để giải thích cho rõ ràng .
- Ai cần cô giải thích ? Tôi và gã đàn ông vô lương tâm đó đã cắt đứt rồi . Nếu như mà cô còn yêu hắn thì có thể rủ theo hắn qua Mỹ cùng với cô , hoặc là cô ở lại đây luôn với hắn . Chuyện của hai người không cần cho tôi biết đâu .
- Lạc Mai ! Tôi nghĩ là cô đã hiểu lầm quá nặng nề rồi . Vũ Phong đã không còn yêu tôi nữa đâu , anh ta đã nói thẳng với tôi chuyện ấy khi tôi đề nghị hàn gắn . Nhưng tôi không cam lòng , tôi luôn tự tin ở bản thân mình và kiêu hãnh , tôi không thể để cho Vũ Phong đến với cô . Vì vậy , tôi luôn chủ động đi tìm ảnh ở mọi nơi . Những gì cô thấy tối hôm ấy là do tôi . Tôi đã khóc lóc đòi tự tử ở trứơc mặt của Vũ Phong khiến ảnh phải tốn công thuyết phục tôi đừng nên làm chuyện dại dột . Tôi biết không thể lay chuyển được Vũ Phong trong khi trong lòng của ảnh đã có cô rồi… nên tôi chỉ xin ảnh nụ hôn từ biệt… Không ngờ cô lại đến đúng vào ngay lúc ấy… .
Lạc Mai trừng mắt nhìn thẳng vào mặt của Mỹ Trinh :
- Cô có thôi đi chưa ? Ra ngoài ngay cho tôi , đừng lải nhải bên tai của tôi nữa .
- Tôi chỉ đi ra khi nào cô chịu hứa với tôi là đừng giận Vũ Phong nữa , như vậy tôi mới yên tâm mà ra đi .
- Chuyện tôi cư xử thế nào với Vũ Phong không liên quan gì đến cô đâu . Hãy yên tâm mà rời khỏi đây…
Thấy Mỹ Trinh còn do dự , Lạc Mai vội gượng dậy :
- Cô không đi thì tôi đi… .
Dứt lời , Lạc Mai bỏ đại chân xuống giường mà quên hẳn đi rằng chân cô còn đang băng bột , cái khớp xương đau nhói làm Lạc Mai té nhào xuống gạch bông . Mỹ Trinh hốt hoảng đỡ cô đứng lên , miệng la ơi ới :
- Bác sĩ ơi ! Bác sĩ ! Làm ơn giúp dùm đi , Lạc Mai , cô có sao không ? Có làm sao không hả ?
Hai cô y tá trực chạy bổ vào phòng . Họ đến phụ với Mỹ Trinh đưa Lạc Mai trở lại giường nằm , cô la lớn :
- Mỹ Trinh , cô ra ngoài đi cho tôi ! Tôi không muốn nhìn thấy cô ! Không muốn ! Không muốn !
Thấy thái độ của Lạc Mai như vậy , Mỹ Trinh cũng không dám nán lại thêm chút nào . Cô vội vã bước nhanh ra ngoài , vừa đúng lúc bác sĩ Trần Sinh vào thăm bệnh
- Cuyện gì vậy ?
Trần Sinh lên tiếng hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt xanh tái và tức giận của Lạc Mai . Anh vội vàng bảo y tá kiểm tra lại phần băng cho cô và tìm cách khuyên lơn :
- Lạc Mai à , cô không nên lại quá kích động đến như vậy . Chân của cô vẫn còn rất là yếu , không thể tuỳ tiện bước xuống giường đâu .
Lạc Mai ứa nước mắt :
- Tình trạng của tôi xấu lắm có phải không ? Anh nói đi , tôi đã thành phế nhân rồi có phải không ?
Trần Sinh lắc đầu :
- Không đến nỗi nghiêm trọng đến như vậy đâu . Chân cô sau vài tháng sẽ hồi phục lại việc đi đứng nhưng dù hơi yếu . Còn xương vai thì… phải thường xuyên tái khám để theo dõi , nhưng dù gì thì sức khỏe của cô sẽ không còn như xưa được đâu . Sau này bất cứ vật nặng gì cô cũng không được khuân vác và…
Trần Sinh ngập ngừng… Lạc Mai nôn nóng hỏi :
- Còn thế nào nữa ? Anh tiếp tục nói đi…
- E rằng vóc dáng của cô sẽ có chút thay đổi…
Lạc Mai nhếch môi :
- Điểm đó tôi đoán ra được . Hiện giờ tôi rất là mỏi cổ , đau buốt bả vai , thân người cứ lom long nặng nề như người gù vậy…
Rồi cô cười cay đắng :
- Lẽ ra anh nên để cho tôi chết đi . Sống cuộc đời như vậy còn có ý nghĩa gì nữa ? Tôi phải làm gì để tồn tại… . Hay là gia nhập vào đoàn xiếc vì mình có giá trị như một loài dã nhân ?
- Cô đừng nên suy nghĩ bi quan như vậy . Quan trọng là cô đã vượt qua được cái chết… .
- Không , nào có ai bắt tôi thử thách cái chết đâu . Tự tôi tìm đến nó đấy chứ .
- Tại sao cô phải làm như vậy ?
- Anh đừng nghĩ là tôi vì người bạn họ Sở của anh . Tôi cảm thấy tồn tại trên nhân gian này đã quá đủ rồi , đau khổ thế nào tôi cũng đã nếm trải qua , đắng cay nào tôi cũng đã có phần . Bây giờ tôi mệt mỏi lắm rồi , chỉ muốn được yên tĩnh… .
- Người ta nói “sau cơn mưa trời lại sáng” , hết bão tố rồi thì sóng lặng , gió yên . Hết đau khổ thì sẽ được hạnh phúc . Tôi thấy hạnh phúc đã gần kề trong bàn tay của cô , cô không nên từ chối .
- Chuyện của tôi , anh biết được bao nhiêu mà nói ?
- Biết khá nhiều . Vũ Phong đã kể hết với tôi rồi , cả cái điều làm cho anh ấy ray rứt và hối hận . . Vũ Phong rất là yêu cô .
- Thôi , anh đừng nhắc đến cái tên đó với tôi nữa . Nó giờ đây đã trở thành nổi ám ảnh kinh hoàng cho cuộc đời của tôi .
- Nhưng cô vẫn còn yêu anh ta lắm phải không ?
Lạc Mai nhắm mắt lại , cô nói với vẻ mệt mõi :
- Anh đi đi !
Đúng lúc đó , Tri Giang bước vào . Trần Sinh lên tiếng gọi :
- Lạc Mai , cô có khách đến thăm kìa ? Tôi qua phòng kế bên , lát nữa sẽ trở lại tiêm thuốc cho cô .
Trần Sinh đi rồi , Tri Giang đến ngồi bên cạnh giường của Lạc Mai . Anh khẽ hỏi :
- Chị thấy trong người thế nào rồi , đỡ đau nhiều chưa ?
- Tôi cảm thấy mình như tàn phế , các khớp xương như muốn rời ra , mỗi lần cử động là bị nhức đến chảy cả nước mắt . Có lẽ tôi sẽ bị tàn tật suốt đời . Sau này , tôi phải vĩnh viễn ngồi trên xe lăn…
- Tầm bậy ! Chị đâu có bị chấn thương cột sống , làm sao mà liệt được . Có điều… . ngoại hình hơi bị xấu đi mà thôi . Ủa ! Anh Phong đâu ? Sao em không thấy ?
- Tôi không cho hắn đến . Tri Giang à ! Cậu làm thủ tục chuyển viện cho tôi có được hay không ?
- Tại sao chứ ? Bệnh viện này cũng tốt lắm mà ?
- Bác sĩ trưởng khoa ở đây là bạn thân của Vũ Phong . Dù hắn không xuất hiện ở đây nhưng lúc nào cũng có đầy đủ thông tin về tôi . Sự sống chết của tôi … . Tôi không muốn cho hắn biết… .
Tri Giang nhìn Lạc Mai :
- Sao chị có vẻ đầy cay đắng đến như vậy ? Em thấy Vũ Phong cũng thương chị lắm kia mà ?
- Đó là hắn thương hại tôi mà thôi . Cậu nhìn đi , bây giờ tôi lại ra nông nỗi này , sống còn đau khổ hơn là chết , dĩ nhiên là hắn phải thấy lương tâm của mình bị cắn rứt rồi .
- Không hẳn vậy đâu chị Mai . Em biết đêm nào anh Phong cũng có mặt ở hành lang đợi khi chị ngủ say ảnh mới vào , sợ chị biết thì sẽ nổi giận . Hôm chị vào bệnh viện , chính anh Phong túc trực cả ngày lẫn đêm . Ảnh hiến máu để cứu chị đó .
Lạc Mai cười khẩy :
- Cho dù hắn có đem cả mạng của mình để đổi lấy cuộc sống cho tôi cũng không làm cho tôi xúc động đâu . Nhưng chuyện đó giờ đây đâu còn có ý nghĩa gì nữa . Điều tôi cần đã không thể có thì những chuyện gì xảy ra sau đó cũng không thể bù đắp được đâu .
- Vậy là chị nhất định cắt đứt ?
- Chứ cậu nghĩ xem với tình trạng của tôi bây giờ có thể làm được gì nữa . Tôi không muốn ai tội nghiệp cho bản thân của mình .
Tri Giang hỏi với vẻ lo lắng :
- Sao này… dù có xảy ra chuyện gì nữa , chị cũng đừng nên làm như vậy nữa nha chị Mai ?
Lạc Mai ngước nhìn cậu em họ :
- Cậu sợ tôi tự tử nữa à ? Không có đâu . Tôi cũng đã hối hận khi mình đã làm chuyện ấy . Tại sao tôi lại phải tự huỷ hoại mình như vậy ? Vì tình ư ? Giờ đây tôi xấu hổ quá . Không đáng chút nào . Giờ đây tôi phải luôn bình tĩnh để đối đầu với những chuỗi ngày còn lại , dù sống rất là thê thảm , rất thương tâm . Tôi phải để hắn nhìn thấy tôi sống như thế nào . Hắn sẽ phải ân hận suốt đời , ray rứt suốt đời . Đó cũng là một cách trả thù phải không Tri Giang ?
- Chị Mai à… . Tri Giang hạ thấp giọng - Người ta bảo còn yêu là còn hận , yêu thương càng nhiều thì oán hận càng sâu . Thực chất chị không thể quên được anh ta , sao cứ tự đày đoạ mình và làm khổ người ta ?
- Cậu đừng xen vào chuyện của tôi . Tôi làm gì cậu cứ mặc kệ tôi đi . Nếu không thì cậu đừng có gặp mặt của tôi nữa !
Tri Giang nhìn chị , cố nén tiếng thở dài . Bản tánh của Lạc Mai vẫn không hề thay đổi , cô luôn bảo vệ ý kiến của mình . Cô không biết là Tri Giang đã làm bạn với Vũ Phong và có ý muốn hàn gắn cho hai người họ lại gần nhau… Chuyện đến nước này rồi thì phải… nhờ đến Trần Sinh mà thôi…
Cô y tá đẩy xe vào phòng , nhẹ nhàng lên tiếng :
- Mời bệnh nhân Hồ Lạc Mai .
Lạc Mai đang uống thuốc , nghe gọi tên , cô quay sang với ánh mắt ngạc nhiên :
- Cô mời tôi lên xe đó hả ? Đi đây vậy ?
- Bác sĩ bảo cô đi chụp X quang để kiểm tra lại trước khi làm thủ tục chuyển viện .
Tuệ Quyên vừa vào đến , nghe y tá nói vậy cô liền lên tiếng :
- Để em đi với chị nhé , chị Mai !
Lạc Mai càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy Tuệ Quyên :
- Cả cô cũng đến đây nữa à ? Sao nhiều người tội nghiệp tôi quá vậy ?
Tuệ Quyên nhỏ nhẹ :
- Em xin lỗi những chuyện trứơc đây , xin chị đừng để bụng . Hôm nay em đến đây để lấy kết quả xét nghiệm máu của anh Phong , sẵn ghé thăm chị luôn .
- Anh cô cũng bị bệnh à ?
Tuệ Quyên không nói gì cô chỉ nhẹ nhàng đến bên Lạc Mai đỡ cô ngồi vào xe .
- Mình đi nghe chị ?
- Tôi đi một mình được rồi , có gì y tá sẽ giúp tôi , cô không cần phải bận tâm cho tôi .
- Em biết chị giận anh Phong lắm , nhưng em không có lỗi với chị . Đừng từ chối sự thân thiện của em . Em thật lòng muốn ở đây săn sóc cho chị , hãy để em ở bên chị trong lúc này đi…
Lạc Mai làm thinh . Đúng ra cô không có lý do gì để bực Tuệ Quyên cả . Dạo trước có một thời gian cô rất mong em gái của Vũ Phong thân mật với mình , tiếc là… bây giờ cô lại không cần nữa rồi . Cô y tá đẩy Lạc Mai lên phòng khám , Tuệ Quyên cũng đi theo sát một bên . Sau khi chụp xong X quang , bác sĩ bảo Tuệ Quyên ra ngoài , còn Lạc Mai ngồi bên trong đợi . Cô y ta đi lấy hồ sơ đi cùng với bác sĩ . Muời phút sau , bác sĩ đến , nhưng không phải là người chụp phim lúc nãy cho Lạc Mai mà là Trần Sinh . Anh gật đầu chào Lạc Mai , nhìn nét mặt của anh , cô đoán là có chuyện gì không tốt lắm sắp xảy ra nên hỏi liền :
- Anh muốn gặp riêng tôi để thông báo tin xấu nhất có phải không ?
Thảo Sương trả lời ngay :
- Phải . Nhưng không phải tin xấu của cô mà là của Vũ Phong
- Vũ Phong ? Anh ta cũng bị nạn hả ?
- Nếu là tai nạn thì không phải lo . Như cô đó , chấn thương nghiêm trọng như vậy mà điều trị tốt thì vẫn còn có khả năng hồi phục . Đằng này lại là một bệnh tật . Một bệnh nan y…
- Sao ? Vũ Phong bị bệnh nan y ? Thôi , anh đừng có mà gạt tôi . Anh ta khỏe mạnh như thế…
- Cô đã gặp qua Vũ Phong đâu mà cho là anh ta vẫn còn khỏe mạnh ? Bản thân của anh ta đâu có ngờ là mình bị bệnh , chính tôi cũng còn không ngờ . Tôi vẫn chưa nói với anh ta .
Lạc Mai cười khẩy :
- Anh cũng lạ thật ! Tại sao phải nói với tôi để làm chi ?
Trần Sinh trầm giọng :
- Lẽ ra tôi không nói với cô đâu . Điều đó cũng đâu cần thiết . Nhưng vì em họ của cô làm thủ tục chuyển viện cho cô , tôi hỏi anh ta thì anh ta nói đó là ý của cô . Vì vậy tôi phải gặp riêng cô để nói .
- Anh nói cho tôi biết để làm gì ? Chuyện tôi xin chuyển viện có mắc mớ gì đến Vũ Phong chứ hả ?
- Có ảnh hưởng rất lớn cô Mai ạ ! Tôi không ngại nói thẳng ra cho cô biết là Vũ Phong bị bệnh ung thư máu . Tôi phát hiện ra điều này khi anh ta đòi truyền máu cho cô . Kết quả xét nghiệm cho biết bệnh của Vũ Phong đang ở vào giai đoạn nặng nhất . Hôm ấy anh ta bị ngất đi , ảnh cứ tưởng là vì mất sức sau khi tiếp máu cho cô . Thực chất là do căn bệnh hoành hành . Tôi không truyền máu của người có bệnh cho cô… Giờ Vũ Phong đã xuống sức lắm rồi . Tôi đã đề nghị anh ta ngưng nghỉ hết mọi hoạt động… Vậy mà đêm nào anh ta cũng đến đây ngủ ngoài hành lang , trước cửa phòng của cô . Bây giờ cô chuyển viện nhất định là sẽ làm cho Vũ Phong thất vọng . Nếu bệnh nhân suy sụp tinh thần thì biến chứng sẽ nhanh hơn và sẽ đẩy họ đến gần cái chết hơn nữa . Tôi e rằng Vũ Phong sẽ ra đi trong một vài tháng nửa mà thôi…
Lạc Mai kinh hoàng . Thật không thể tưởng tượng nổi Vũ Phong lại bị vướng vào căn bệnh quái ác đó . Tim cô nhói lên một nổi đau nhưng ngoài mặt vẫn phải luôn kiềm chế .
- Vậy anh muốn gì ở tôi nào ?
- Không muốn gì cả . Có thuốc tiên cũng không thể chữa khỏi bệnh cho bạn của tôi đâu . Những chấn thương của cô tuy đau đớn và gây tổn hại nặng nề cho sức khỏe của cô , nhưng cô vẫn có thể bình phục theo thời gian , vẫn còn cơ hội để tồn tại trên đời . Còn Vũ Phong… giọng của Thảo Sương dường như là nghẹn đi . . - Anh ta không còn nhiều thời gian nữa đâu , nhưng vì anh ta không biết , chỉ một lòng một dạ lo cho cô mà thôi , ảnh sợ đủ thứ chuyện sẽ xảy đến với cô mà không hay chính mình cũng là một người bị bệnh nặng hơn… Lạc Mai à , tôi không dám yêu cầu gì ở cô . Chỉ mong là cô đừng xin chuyển viện . Hãy để cho Vũ Phong được gặp mặt cô và để cho anh ta sống những ngày cuối cùng vui vẻ bên cô . Tôi muốn bạn của tôi ra đi trong sự mãn nguyện và hạnh phúc…
Lạc Mai mím chặt môi . Cô không thể nào từ chối yêu cầu này của Thảo Sương . Mà cho dù Thảo Sương không yêu cầu thì cô cũng muốn gặp lại Vũ Phong . Tiếc gì nữa những giây phút cuối cùng ? Mai này không có cơ hội gặp lại anh ta thì cô oán hận ai ? Trả thù ai ? Bao nhiêu uất hận trong lòng Lạc Mai bỗng dưng tan biến , chỉ còn tồn tại trong cô một nỗi đau thương tiếc cho một người tình sắp ra đi . … Lạc Mai ứa nước mắt :
- Tôi đồng ý gặp mặt của Vũ Phong . Anh ta hiện đang điều trị ở đây hả ?
Thảo Sương lắc đầu :
- Không . Tôi không muốn cho anh ta biết rõ về bệnh tình của mình . Cũng muộn mất rồi . Vũ Phong cần phải được nghỉ ngơi tại nhà của mình . Nếu cô bằng lòng thì cứ nhắn với Tuệ Quyên bảo Vũ Phong đến . .
- Tuệ Quyên có biết chuyện này không hả ?
- Tôi chưa nói với cổ đâu . Tuệ Quyên rất dễ xúc động , tôi sợ cổ khóc lóc om xòm trước mặt của Vũ Phong Rồi sẽ làm cho anh ta nghi ngờ . Cô cũng giữ bí mật giùm nhé ?
Lạc Mai gật đầu . Thảo Sương gọi y tá đến đưa cô trở về phòng nằm nghỉ . Tuệ Quyên đang ngồi đợi bên ngoài . Thấy y tá đẩy Lạc Mai ra , cô vội chạy nhanh đến :
- Bác sĩ nói sao hả chị Mai ? Chân của chị… .
Lạc Mai dịu dàng :
- Tôi không sao . Cô nhắn anh Phong đến thăm tôi chứ ?
Tuệ Quyên ngây người vì ngạc nhiên :
- Sao ? Chị… chị đồng ý cho anh của em gặp chị hả ? Chị đã hết giận ảnh rồi phải không ? Biết tin này… chắc là ảnh vui lắm đó… .
- Để y tá đẩy tôi về lại phòng bệnh được rồi . Cô gọi anh Phong của cô giùm tôi đi .
- Ngay bây giờ ư ?
- Phải . Tôi có chuyện cần nói với ảnh .
- Được . Chị đợi há . Em sẽ đi ngay…
Tuệ Quyên vui vẻ đi như chạy ra khỏi bệnh viện . Nhìn theo vẻ vô tư của cô , Lạc Mai thấy chạnh lòng . Tự dưng nước mắt của cô ứa ra rồi không kềm chế nổi , cô bật lên oà khóc… .
Lễ cưới của Vũ Phong và Lạc Mai diễn ra ngay sau khi Lạc Mai vừa xuất viện . Đó là một cái đám cưới đơn giản và lạ lùng nhất từ trước đến nay ! Chỉ có một bàn tiệc duy nhất ở nhà của Vũ Phong với sự có mặt của vợ chồng Tuệ Quyên , bác sĩ Trần Sinh và em họ của Lạc Mai và Tri Giang . Ngày cưới cô dâu vẫn còn ngồi trên xe lăn . Họ nhanh chóng làm thủ tục kết hôn , Lạc Mai bán căn biệt thự của mình và dọn về ở chung với Vũ Phong , cô đầu tư toàn bộ vốn của mình vào việc kinh doanh bất động sản và vào việc phát triển kinh doanh địa ốc . Vũ Phong đang từng bước hướng dẫn công việc sổ sáchc cho cô . Sở dĩ Lạc Mai phải làm đám cưới gấp như vậy vì tình trạng sức khỏe của Vũ Phong càng ngày càng sa sút nghiêm trọng , trong một tuần anh phải đi cấp cứu ba lần , người gầy rạc đi . Lạc Mai sợ mình không còn có nhiều cơ hội bên anh nên cô đã nhận lời đồng ý làm đám cưới sớm . Hạnh phúc quả là một phương thuốc mầu mang lại cho người ta những điều kỳ diệu . Sức khỏe của Vũ Phong dần dần hồi phục . Sau đám cưới da dẻ của anh đã hồng hào trở lại , cơn đau cũng
Về Đầu Trang Go down
 
NẮNG BÊN THỀM
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Welcome Diễn đàn Bóng Ma Chát :: TRUYỆN ONLINE :: Truyện Dài-
Chuyển đến