Welcome Diễn đàn Bóng Ma Chát
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 NẮNG BÊN THỀM

Go down 
Tác giảThông điệp
hoatuongvicanhmong
Quản Trị Forum
Quản Trị Forum
hoatuongvicanhmong


Tổng số bài gửi : 44
Điểm : 153
Danh tiếng : 17
Join date : 13/03/2013

NẮNG BÊN THỀM Empty
Bài gửiTiêu đề: NẮNG BÊN THỀM   NẮNG BÊN THỀM I_icon_minitimeFri Apr 05, 2013 10:16 am

NẮNG BÊN THỀM (phần cuối)
TÁC GIẢ UYÊN NHI

Cả Lạc Mai cũng vậy , những cơn đau buốt xương cũng đã qua đi… Cô không còn bị hành sốt nhiều và còn có thể dùng nạng để đi lại trong nhà .
Giờ đây , cô luôn khao khát có một đứa con với Vũ Phong , để khi anh ra đi , cô vẫn còn có giọt máu tình yêu giữ lại bên đời . Nhưng khi nghe cô bàn tới vấn đề này , Vũ Phong luôn gạt ngang :
- Thôi đi em à , mình mới làm đám cưới mà . Anh muốn kéo dài cuộc sống nhàn rỗi của hai vợ chồng son , thế này không hạnh phúc hơn sao ?
Lạc Mai luôn ấm ức trong lòng nhưng không dám nói thật . Cô đã hứa với Trần Sinh không để cho Vũ Phong biết gì về sức khoẻ của anh . Thấy Lạc Mai luôn buồn buồn , Vũ Phong ngọt ngào an ủi :
- Em đừng giận . Anh chỉ lo cho sức khoẻ của em mà thôi . Chân em còn đang băng bột thế này nếu có thai thì làm sao mà đi lại dễ dàng cho được . Vả lại , em còn đang uống thuốc kháng sinh . Có con lúc này bất tiện lắm em à… .
- Vậy em không uống thuốc nữa có được không hả anh ?
- Dĩ nhiên là không được đâu ! Không uống , vết thương sẽ lâu lành hơn và sẽ làm cho em đau đớn hơn…
- Em sẽ chịu được mà , không việc gì đâu .
Vũ Phong xúc động ôm chặt vợ vào lòng :
- Vì sao em lại mong có con sớm quá vậy ?
- Em…ơ… .em… . bởi vì em… thương anh !
- Anh cũng rất là yêu em . Mình còn sống với nhau cả đời kia mà , có con lúc nào mà chẳng được . Đợi khi nào em trở lại bình thường hẳng , các vết thương lành lặn cả và có kết quả kiểm tra tốt , anh sẽ để cho em sinh cho anh một cặp luôn , không cần phải lo đâu .
Lạc Mai buồn buồn :
- Không biết có đợi được đến ngày đó hay không nữa…
- Hả ? Em vừa nói cái gì vậy ?
Biết mình đã lỡ lời , Lạc Mai bối rối tìm cách khoả lấp :
- Đâu có , em có nói gì đâu . Em chỉ lo mình không thể thụ thai được mà thôi , như vậy… như vậy … thì hạnh phúc của vợ chồng sẽ giảm đi một nữa…
Vũ Phong khẽ cười :
- Làm gì mà có chuyện đó . Cho dù em không thể sinh con được , anh cũng vẫn yêu em trọn đời mà . Để có được hạnh phúc ngày hôm nay , hai đứa đã trải qua không biết là bao sóng gió , anh nghĩ… . . từ nay mình sẽ không gặp rủi ro gì nữa đâu em à…
Lạc Mai đặt tay mình vào tay của Vũ Phong :
- Anh yêu em thật chứ hả ? Vũ Phong ?
- Đã đi đến cuối đường hạnh phúc rồi em vẫn còn hoài nghi anh hay sao ? Chưa bao giờ anh yêu anh nhiều như vậy cả !
Em còn có câu này muốn hỏi anh :
- Em hỏi đi !
- Đã yêu em như thế sao anh lại nghi ngờ phẩm hạnh của em ? Sao anh lại nỡ nhẫn tâm vu oan em đưa anh vào bẫy ?… .
Lạc Mai nói đến đây lại thấy ức lòng rơi nước mắt . Vũ Phong ôm chặt vợ vào lòng :
- Đừng khóc nữa Mai ơi ! Nước mắt của em rơi làm cho anh thấy tội của mình thêm nặng , chính anh cũng khó thể tha thứ cho bản thân mình về sự hồ đồ . Chỉ vì quá yêu em , anh không chịu đựng nổi khi thấy em vui vẻ bên cạnh người đàn ông khác . Thấy em đang giận đến mức bỏ đi xa rồi tự nhiên chủ động trở về làm lành , tự nguyện trao cuộc đời mình cho anh… . Anh lại càng ghen tuông nghi ngờ em gài bẫy đưa anh vào rọ… Anh điên mất rồi , tội anh thật là đáng chết… .
- Thế… anh có biết tại sao hai đứa đứt đoạn ân tình mà em lại chủ động làm hoà với anh không ?
- Biết ! Anh biết . Tri Giang đã kể hết cho anh nghe rồi . Càng xa anh , em càng nhận ra rằng em không thể thiếu anh . Chính vì vậy , mà em đã chủ động làm lành và muốn hai đứa mình làm đám cưới… .
- Vậy mà anh lại nỡ sỉ nhục em không tiếc lời . Anh làm em quẫn trí đến nỗi phải chọn cái chết . Em căm giận , vì em quá yêu anh… .
Vũ Phong vuốt tóc cô , âu yếm :
- Ngàn lần xin lỗi em , Mai ạ ! Hãy tha thứ cho anh và đừng nghĩ đến chuyện xa anh nữa . Anh sẽ làm mọi cách cho em hạnh phúc , để em quên đi những chuyện không vui lúc xa xưa . Để em bây giờ phải mang nhiều thương tật như vậy , anh thấy mình đê tiện quá… .
- Bỏ đi anh ! Em đã không còn giận anh nữa rồi . Đừng nên tự trách mình nữa…
- Cảm ơn Lạc Mai . Người vợ tốt của anh . .
Vũ Phong cúi xuống hôn vợ , môi anh vừa chạm bờ môi cô thì có tiếng chuông cửa vang lên làm cả hai giật mình . Vũ Phong lầm bầm :
- Ai mà vô duyên thế không biết… .
Lạc Mai phì cười :
- Anh vô duyên thì có . Làm sao mà nguời ta biết được là mình đang âu yếm nhau… thôi ra mở cửa đi . Chắc là Tuệ Quyên qua thăm anh đó mà !
Vũ Phong ra mở cửa . Người đến là bác sĩ Trần Sinh . Anh hỏi nhỏ Vũ Phong :
- Vợ anh thức hay ngủ vậy hả ?
- Vẫn còn thức . Mới hơn tám giờ mà ngủ cái gì ? Anh đi đâu giờ này vậy ?
- Trời đất ! Tuệ Quyên không có nói cho anh biết hay sao ? Theo như kế hoạch , tôi đến đây để thông báo chuyện “lầm lẫn” kết quả xét nghiệm máu để đem lại niềm vui cho Lạc Mai và để anh khỏi phải đóng vai “người sắp chết” nữa .
- Vậy hả ? Tôi không biết gì cả về chuyện này . Chắc là Tuệ Quyên quên mất rồi . Vậy bây giờ phải làm sao đây ?
- Tôi đã suy nghĩ kỷ rồi . Đóng vai bệnh nhân bị ung thư máu trong thời kỳ cuối thì phải có nước da trắng xanh , hay làm mệt , tai bị ù đi không còn nghe rõ và đôi khi hay bị ngất giữa chừng . Rồi còn bị sụt cân nhanh chóng nữa . Anh thử nhìn lại anh đi . . Hạnh phúc đã làm cho anh phát tướng ra , da dẽ lại hồng hào như vậy… sớm muộn gì cũng bị bể mà thôi . Đến chừng bị Lạc Mai phát hiện ra , cổ mà giận lên thì đổ nợ . Thôi thì tốt hơn phải tìm cách mà kết thúc vở kịch này cho rồi… .
Vũ Phong cũng gật gật đầu :
- Ừ ! Thế cũng được . Vào đây đi , Trần Sinh !
Vũ Phong choàng tay qua vai của bạn , cả hai vừa quay người lại thì bỗng giật bắn người khi nhìn thấy Lạc Mai . Cô đang chống nạng đứng đằng sau lưng của họ tự lúc nào… Vũ Phong bủn rủn cả người , anh lắp bắp nói không thành tiếng :
- Em… . Lạc Mai… Em ra đây tự hồi nào vậy ?
Lạc Mai nhìn Trần Sinh - Anh bối rối tránh ánh mắt của cô , lòng thầm đợi một cơn cuồng nộ . - Nhưng … trái với nỗi lo lắng của hai người , Lạc Mai trầm tĩnh nói :
- Em theo sát anh ra đây mà , và đã nghe hết toàn bộ kế hoạch của hai người rồi . Có nằm mơ em cũng không dám tin hay anh hợp tác nhau lừa cả em như vậy . Nói đàn ông là hạng người giả dối đâu có gì là oan ức lắm phải không ?
Trần Sinh lúng túng tìm cách phân minh :
- Lạc Mai à . Cô đừng giận tôi . Tại tôi thấy Vũ Phong khổ sở quá nên mới nghĩ ra cách để giúp cho bạn . Nói chung là … tôi… tôi chỉ muốn giúp cho hai người hàn gắn lại tình yêu mà thôi… .
Lạc Mai vẫn không có phải ứng gì cả . Cô nhìn sang Vũ Phong :
- Vậy còn anh ?
- Anh chỉ muốn cưới em , muốn em được hạnh phúc mà thôi . Đó cũng là hạnh phúc của anh . Lạc Mai ! Anh có lỗi với em . Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được , chỉ xin em đừng rời xa anh nữa , Mai à…
- Để xoá tan vết hận trong lòng của em , hai anh đã dựng lên một vở kịch thật là đáng sợ . Hai người làm cho em đây muốn rụng tim . Nhưng mà . … . Như vậy cũng còn tốt hơn là sự thật . Dù sao , em cũng biết chắc là mình không mất đi một người yêu .
Vũ Phong nhìn sững vợ :
- Vậy tức là… Em không giận anh ? Và cũng không oán trách anh và Trần Sinh đã gạt em ?
- Ai nói là em không giận chứ ? Giận đến sôi gan đây ? Nhưng khi nghĩ lại , em lại thấy thương anh nhiều hơn . Suy cho cùng , thì anh cũng đã biết lỗi . Còn em thì… . Không thể xoá được hình ảnh của anh ra khỏi tim mình . Vậy thì thôi , đày đoạ nhau mà làm gì . Em cũng mệt mỏi lắm rồi và không muốn căng thẳng vì những chuyện giận hờn nữa .
Thảo Sương vỗ tay , giọng anh đầy hân hoan :
- Vậy thì hay quá rồi ! Mọi việc lại tốt đẹp cả rồi . Tôi chỉ sợ là cô nổi nóng lên bất tử khi hiểu ra sự thật . Nếu hai người đã thông cảm được với nhau , nhiệm vụ làm sứ giả hoà bình của tôi coi như hoàn tất . Bây giờ đã hết chuyện rồi… . Tôi về nhé… .
Lạc Mai ngăn anh lại :
- Không được đâu ! Anh là người có công lớn trong việc điều trị cho em , và giúp tụi em hàn gắn lại với nhau , làm sao mà có thể để cho anh về ! Tiện đây , vợ chồng em mời anh đi ăn tối…
Vũ Phong vỗ vai bạn :
- Lạc Mai nói phải đó , anh nên đi với chúng tôi cho vui , coi như chúc mừng vợ chồng tôi tìm lại hạnh phúc tưởng đã mất… Nhận lời đi cho chúng tôi vui… .
Trần Sinh cười :
- Vậy cũng được . Nhưng… chân của Lạc Mai còn bó bột , đi ra ngoài ăn có tiện hay không ?
Lạc Mai đáp :
- Có gì mà không tiện , em ngồi xe của anh Phong . Sau đó . . chịu khó đi cà nhắc vài bước thì đến bàn thôi , coi như là tập đi lại cho quen thôi mà . Em không sợ thiên hạ cười đâu , anh đừng ngại…
Thế là cả ba người cùng ra xe , Vũ Phong điện thoại gọi vợ chồng của Vĩnh Kỳ cùng đi . Mười phút sau , Vĩnh Kỳ chở Tuệ Quyên đến . Năm người kéo nhau đến nhà hàng Souvenir . Tại đây họ tình cờ gặp Như Bích , chị của Thảo Sương , đang dùng bữa cùng với chồng . Thấy Lạc Mai , Như Bích vội vã đi qua chào , hỏi thăm :
- Cô sao vậy hả Mai ?
Lạc Mai nói dối :
- Va quẹt xe nên té ngã chân chị ạ !
- Còn những người này là…
- À , xin lỗi . . để tôi giới thiệu nghen . Đây là Vũ Phong chồng của tôi , đây là bác sĩ Trần Sinh , bạn của anh ấy . Đây là em gái của anh Phong và em rể anh ấy… . còn chị này là Như Bích , chị gái của Thảo Sương…
Tuệ Quyên lên tiếng hỏi :
- Có phải Thảo Sương từng ở chung với chị không ?
- Phải . Bây giờ cô ấy đã lấy chồng và đi qua Mỹ rồi .
- Chị Bích à , Thảo Sương có viết thư về nhà không vậy ?
Như Bích gật đầu :
- Có . Vài tháng nữa nó sẽ về thăm gia đình . Có nhiều chuyện đã xảy ra với nói mà cô không biết đấy Mai ạ . Chồng của nó bị bệnh hoang tưởng , là một dạng của tâm thần ấy mà . Suốt ngày hắn cứ tưởng tượng mình là tay sát thủ , rượt đuổi Thảo Sương và doạ giết chết nó . Thảo Sương sợ quá phải bỏ trốn . Trên bước đường lưu lạc , nó gặp lại Cao Hoài . Anh ta đã hết lòng giúp đỡ và bảo bọc nó . Hiện tại hai người đã sống chung với nhau rồi . Thảo Sương nói vài tháng nữa Cao Hoài được nghỉ phép , sẽ về thăm lại gia đình . Thảo Sương sẽ cùng về với cậu ấy…
Lạc Mai xuýt xoa :
- Thật là may mắn ! Tôi chỉ lo là Thảo Sương không tìm thấy hạnh phúc của mình . Giờ thì cô ấy đã gặp lại người đàn ông yêu cô ấy thực lòng thì tôi đã yên tâm rồi . Khi nào Thảo Sương về , chị nhớ báo cho tôi biết nhé…
- Ừ ! Thôi tôi xin phép cáo biệt mọi người . Ông xã tôi đang chờ bên đó… .
Dứt lời , Như Bích trở lại bàn của mình . Lúc bồi bàn mang thực đơn đến , Lạc Mai chọn món ăn rồi bảo tính tiền luôn bàn của Như Bích cho mình . Lát sau , thức ăn được dọn lên . Mọi người đều quây quần bên nhau trong tâm trang hân hang vui vẻ và hạnh phúc… . .
Đêm đến , Lạc Mai nằm bên cạnh của Vũ Phong , trong vòng tay anh cô cảm nhận được trọn vẹn niềm hạnh phúc . Bên ngoài , trời đang mưa . Lạc Mai nằm lắng nghe mưa rơi tí tách trên mái hiên nhà mà cứ tưởng dó là một điệu nhạc du dương của thiên nhiên đang chúc mừng cho hạnh phúc của vợ chồng cô . Bàn tay của Vũ Phong vờn nhẹ trên má Lạc Mai kéo cô về lại thực tại :
- Em đang nghĩ gì đó , Lạc Mai ?
- Không nghĩ gì cả , em đang lắng nghe mưa rơi mà thấy lòng mình như ấm lại :
- Vũ Phong áp mặt mình vào cô :
- Sao bỗng dưng em trở nên lãng mạn như vậy hả ? Nhớ lại thời gian trước đây , em luôn lạnh lùng thật là dể sợ lúc nào cũng làm mặt hình sự với anh .
- Tự ái à ? Tại sao không bỏ cuộc ?
Vũ Phong cắn nhẹ ngón tay của cô :
- Vì anh đã thương em rồi . Thương kinh khủng . Anh thật không biết nói sao về sự hối hận của mình . Có cả một thời gian dài anh cứ bị dằn vặt vì đã làm khổ em . Cưới được em rồi , anh rất là mãn nguyện .
- Không biết rồi đây anh có tốt với em được suốt đời hay không ? Hay là lại giống như…
Vũ Phong đưa tay lên bụm lấy miệng của cô :
- Em đừng để bị ám ảnh bởi những chuyện không hay đó . Anh sẽ là một người chồng tốt , chung thuỷ suốt đời với vợ của mình . Em tin anh không ?
Lạc Mai gật đầu một cách dịu dàng . Cô nép sát người vào ngực anh , đôi mắt khép lại trong niềm hạnh phúc vô biên . Những ngón tay anh lướt nhẹ trên bờ vai của cô , gợi cho cô một cảm giác thanh bình , yên ổn . Lạc Mai thì thầm :
- Cám ơn cuộc đời đã tặng anh lại cho em .
Vũ Phong không nói gì cả , chỉ nhổm lên tắt đèn rồi ôm chặt vợ mình vào lòng . Họ say đắm tìm nhau trong hạnh phúc… .
Hết
Về Đầu Trang Go down
 
NẮNG BÊN THỀM
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Welcome Diễn đàn Bóng Ma Chát :: TRUYỆN ONLINE :: Truyện Dài-
Chuyển đến