Welcome Diễn đàn Bóng Ma Chát
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 NẮNG BÊN THỀM

Go down 
Tác giảThông điệp
hoatuongvicanhmong
Quản Trị Forum
Quản Trị Forum
hoatuongvicanhmong


Tổng số bài gửi : 44
Điểm : 153
Danh tiếng : 17
Join date : 13/03/2013

NẮNG BÊN THỀM Empty
Bài gửiTiêu đề: NẮNG BÊN THỀM   NẮNG BÊN THỀM I_icon_minitimeFri Apr 05, 2013 9:53 am

- NẮNG BÊN THỀM (TT) PHẦN 2
TÁC GIẢ UYÊN NHI

-Tin… tin .
Tiếng kèn xe vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Tuệ Quyên . Vũ Phong đã về đến , nhưng hình như trong xe của anh còn có thêm người nào đó . À không , tới hai người lận đó . Tuệ Quyên nhận ra một trong hai người khách là bác sĩ Trần Sinh , bác sĩ riêng của gia đình cô . Lần này người lái xe là Trần Sinh , còn anh Phong thì ngồi ở băng ghế sau , tay còn ôm một người không rõ mặt… Vũ Phong thấy Tuệ Quyên ở cổng thì vội vàng thảy cho cô xâu chìa khoá .
- Mở cửa dùm anh đi Quyên .
Tuệ Quyên nhanh nhảu mở rộng cổng . Trần Sinh cho xe chạy thẳng vào sân nhà , dừng lại sát bậc thềm vào nhà , anh với tay mở cửa sau cho Vũ Phong bế bổng một người thanh niên xuống . Tuệ Quyên xuýt kêu lên khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi loang máu một bên vai của anh ta , và hình như là người đó đã ngất xỉu . Không kịp hỏi thêm lời nào , Tuệ Quyên vội vã chạy vào nhà sửa soạn giường nệm để cho người kia nằm… .Khi Vũ Phong đặt người kia xuống giường , Tuệ Quyên bàng hoàng kêu lên khi nhận ra đó là một cô gái ! Cô gái tóc tém mặc đồ vest… . . đáng kinh ngạc hơn hết nữa… . . cô ta chính lại là người mà Tuệ Quyên và Vĩnh Kỳ gặp lúc ban sáng ở shop thẩm mỹ T .Y . Tuệ Quyên buộc miệng hỏi ngay Vũ Phong :
- Anh quen cô này sao hả anh Hai ?
- Em đừng hỏi . Việc của em bây giờ là ra hiệu thuốc mua theo toa thuốc này dùm anh đi .
Dứt lời , Vũ Phong móc trong túi áo ra một tờ giấy mà bác sĩ Sinh đã viết sẵn các loại kháng sinh đặc biệt dùng để trị thương trao nhanh cho Tuệ Quyên cùng một xấp tiền . Nhìn theo vẻ mặt khẩn trương của anh , cô cũng không dám hỏi thêm mà riu ríu đi làm ngay . Bác sĩ Sinh cẩn thận đo lại huyết áp cho Lạc Mai , theo dõi nhiệt độ của cơ thể cô trước khi truyền nước biển . Lạc Mai nằm bất động như chết , hơi thở rất yếu ớt nhưng mạch bây giờ đều hơn trước . Trần Sinh ghim kim truyền dịch xong , anh quay sang nói với Vũ Phong :
- Cũng may là lưỡi dao không sâu lắm , lại nằm ở phần mềm , không chạm trúng động mạch chủ nếu không thì máu ra nhiều lắm và mất mạng rồi .
Vũ Phong vẫn chưa hết lo lắng :
- Cô ta không có nguy hiểm chứ ? Sao trông cô ta xanh xao quá vậy ?
- Đó là vì cô ta mất máu quá nhiều , không có sao đâu . Vết thương đã cầm máu rồi và băng bó kịp thời , chỉ cần uống thuốc và tiêm vài liều thuốc bổ máu , truyền thêm chất đạm thì cô ta sẽ hồi phục nhanh hơn thôi .
Trần Sinh chợt hạ giọng :
- Xem vẻ mặt lo lắng của anh , tôi có thể đoán được là anh rất quan tâm đến người này , bạn gái mới hả ?
Vũ Phong khẽ lắc đầu :
- Không…
- Chỉ là bạn bình thường ?
- Cũng không . Người này tôi chỉ biết… chứ không có quen nhiều .
Trần Sinh không giấu được vẻ kinh ngạc :
- Anh nói thật chứ ? Nếu mà không quen , tại sao anh lại tận tình cứu giúp cô ta ? Tôi chắc là anh có nhiều thiện cảm với cô ta lắm hả ?
Vũ Phong gật đầu như thú nhận :
- Chẳng giấu gì anh… . Tôi có chút cảm tình với cô ta… nhưng cổ dữ dằn lắm , tôi sợ không có cơ hội làm quen đâu .
Trần Sinh cười :
- Biết người ta dữ mà vẫn thích hả ? Như vậy là “có vấn đề” rồi . Vậy còn Mỹ Trinh thì sao ? Bộ anh tính bái bai luôn mối tình đầu , cho nó đi luôn về trời Tây hay sao ?
Vũ Phong nhún vai :
- Biết làm sao được bây giờ ! Tôi đã để cho cô ta tự chọn và cô ấy đã chọn ra đi rồi . Cô ta đâu có chọn tôi .
- Nếu mà Mỹ Trinh quay lại và vẫn còn yêu anh thì sao ?
- Đó là chuyện của cô ta . Với tôi , tất cả đã kết thúc với Mỹ Trinh từ lúc phi cơ cất cánh rồi .
- Anh cứng rắn đến như vậy sao ? Bây giờ thì muốn tìm bạn gái mới ?
Vũ Phong so vai không trả lời . Trần Sinh đưa mắt nhìn Lạc Mai rồi nói tiếp :
- Cô gái này rất đẹp , nhưng gương mặt rắn rỏi và phong cách hơi giống đàn ông . Tôi không hiểu sao mà anh lại có cảm tình với một người có ngoại hình khác hẳn với Mỹ Trinh như vậy .
Vũ Phong cười cười :
- Tôi còn không hiểu tôi thì làm sao mà anh hiểu .
Đúng lúc đó , Tuệ Quyên mang thuốc về . Trần Sinh đối chiếu lại toa thuốc , dặn dò kỹ liều lượng cần dùng rồi từ biệt anh em Vũ Phong . Vũ Phong chạy vội theo dúi phong bì vào tay của Trần Sinh , đồng thời theo anh ra cổng , gọi taxi chở anh về .
Khi trở vào nhà , Vũ Phong thấy Tuệ Quyên còn đứng ở đầu giường nhìn chằm chằm vào Lạc Mai thì hơi ngạc nhiên :
- Em làm gì mà nhìn người ta dữ vậy ?
Tuệ Quyên trả lời :
- Em đã gặp cô gái này ở shop thời trang sáng nay .
- Vậy thì sao ? Cô ta có gì lạ chứ ?
- Có một điều chắc là anh chưa biết . Cô này là pêđê , ồ không , phải gọi là ômôi mới đúng . Cô ta cặp với… . Một cô gái cỡ tuổi em mà thôi .
Vũ Phong trợn tròn mắt :
- Đừng có mà nói bậy bạ . Em mới gặp người ta sao mà rành quá vậy hả ?
- Em không biết rõ , nhưng cô nhân viên ở quầy thẩm mỹ nói cho em biết đó . Lúc đó có cả anh Vĩnh Kỳ ở đó nữa mà , anh không tin thì đi hỏi Vĩnh Kỳ đi thì rõ .
Vũ Phong tỏ ý nghi ngờ :
- Sao tự nhiên lại có người khui chuyện đời tư của kẻ khác ra nói cho em biết vậy ? Em chỉ là một khách hàng tầm thường thôi mà… .
- Vâng ! Hồi sáng em đã chứng kiến một cảnh tượng hơi lạ đó , cô gái này và một cô gái nữa có nhiều cử chỉ rất là thân mật với nhau , cô này giống đàn ông , còn cô kia thì ăn mặc rất là gợi cảm . Vĩnh Kỳ nhận ra cô gái ăn mặc hở hang là người anh có ý làm quen ở một bar rượu nào đó , anh ấy nói với em như thế . Vậy là cô bán hàng đã kể với tụi em… . Nhìn kỹ lại , em cũng thấy họ giống như tình nhân lắm đó .
Vũ Phong phì cười :
- Anh không tin đâu ! Rõ ràng đây là một cô gái mà . Em đừng nghe theo người ta mà nói bậy bạ . Chút xíu nữa anh nhờ em lau mình và thay dùm áo quần cho cô ta nha , cô ta có phải là phụ nữ hay là gì gì… . Đó thì em biết liền ngay mà .
Tuệ Quyên đỏ mặt :
- Em làm sao mà biết được chứ , nghe nói là ômôi củng là con gái mà , chỉ có tính cách là giống như đàn ông mà thôi à nên không có tình cảm với người khác phái . Thú thật với anh , em rất sợ loại người bệnh hoạn này . Em không thể giúp được gì cho anh đâu .
Vũ Phong nghiêm mặt :
- Đó cũng chỉ là suy đoán của em mà thôi , sự thật như thế nào thì còn phải đợi xem đã . Có anh ở đây nè , việc gì mà em phải sợ chứ ? Vả lại… . Anh nhờ em một việc thật là đơn giản mà , vì anh là đàn ông thì làm sao mà thay quần áo cho cô ta được chứ hả ? Chỉ có nhờ em mỗi việc thay đồ cho cô ta thôi mà em đã sợ rồi ? Không lẽ em không muốn giúp anh sao ? Còn nữa ! Em cho cô ấy mượn bộ quần áo của em đi , tốt nhất là âu phục đó , mai mốt anh cho tiền mua lại quần áo mới sau .
Tuệ Quyên trố mắt kinh ngạc :
- Sao mà anh lại tốt với người ta như vậy chứ hả ? Đừng có nói là anh đã thích người mang hai giới tính như vậy à nghen anh Hai !
- Anh biểu em đừng nói nhảm nữa mà ! Thôi , giúp dùm cho cô ta thay quần áo đi . Anh còn phải đi tắm nữa… .
Dứt lời , Vũ Phong đi thẳng một mạch ra nhà sau . Tuệ Quyên đứng yên nhìn Lạc Mai , thầm công nhận là cô ta rất là đẹp , nhưng trong vẻ mặt ấy có phảng phất nét buồn và gương mặt kia đầy những nét cương nghị rắn rỏi . Tuệ Quyên lại nghĩ đến ông anh của mình . Vũ Phong là người vốn có cuộc sống rất nghiêm túc về tình cảm , tuy là có những lúc anh cô hay trêu đùa các cô gái ở quán rượu , nhưng con tim của anh không bao giờ đùa giỡn trong chuyện tình cảm . Ba mươi tuổi đời , Vũ Phong chỉ có một tình yêu duy nhất với Mỹ Trinh mà thôi , nhưng chị ta lại thả mồi bắt bóng , Tuệ Quyên biết anh cô không bao giờ tha thứ cho Mỹ Trinh đâu , và cũng có lẽ hình bóng của Mỹ Trinh theo năm tháng xa mặt cách lòng cũng đã phai nhạt dần trong trái tim của anh Phong rồi . Nhưng mà… . Chuyện anh thích một cô… . Pêđê… như vầy … . À không , phải nói là một cô gái đồng tính luyến ái như Lạc Mai đây thì thật là khó tin mà . Tuệ Quyên cũng không thể nào mà hiểu nổi nữa . Mà… cô ta có phải thật sự là một người ái nam ái nữ hay không ? Hay là chỉ là những lời đồn nhảm mà thôi ? Tuệ Quyên chợt suy nghĩ “sao mình không nhân dịp này khám phá sự thật xem sao ? Anh Hai đã nhờ mình thay quần áo cho cô ta , để rồi xem , cơ thể cô ta có gì khác lạ chứ ? Ý nghĩ đó làm cho Tuệ Quyên như có thêm can đảm , cô vội vàng mở tủ áo quần của mình và lấy ra một bộ đồ thay cho Lạc Mai . Tuệ Quyên cẩn thận đóng chặt cửa phòng lại . Cô nhẹ nhàng cởi cúc áo của Lạc Mai , trút bỏ bộ âu phục lấm lem vết máu và vết bùn dơ , lau nhẹ trên người cô ta xong Tuệ Quyên mặc cho cô ta bô y phục của mình . Lạc Mai có một thân hình thật đẹp , làn da trắng mềm mại … và theo nhận xét của Tuệ Quyên thì cô ta cũng là một người phụ nữ bình thường . Vậy thì tại sao mà cô ta lại biến tính như lời cô nhân viên bán mỹ phẩm nói chứ ? Nếu mà cô ta không có những biểu hiện khác thường thì làm sao mà người khác nghi ngờ cho được ? Càng suy nghĩ , Tuệ Quyên càng cảm thấy người con gái trước mặt của mình sao mà có quá nhiều bí ẩn , nhưng càng lại không hiểu vì sao mà anh trai của mình lại quan tâm nhiều đến cô ta như vậy ?
- Xong chưa vậy hả Quyên ?
Có tiếng của Vũ Phong ở bên ngoài hỏi vọng vào . Tuệ Quyên cũng vừa thu dọn xong mọi thứ , cô vội vã lên tiếng :
- Xong rồi , em ra ngay đây :
Thu dọn xong mọi thứ cho gọn gàng , Tuệ Quyên bước vội lại mở cửa phòng ra . Vũ Phong đã đứng chờ sẵn từ lúc nào rồi , cửa vừa mở ra thì anh đã bước thẳng vào trong phòng của Tuệ Quyên . Đưa mắt nhìn về phía Lạc Mai đang nằm , Vũ Phong nói tỉnh :
- Đêm nay cô ta ngủ lại trong phòng của em nhá !
Tuệ Quyên giảy nãy lên :
- Vậy sao mà được ? Em … anh cũng biết là… . Em không quen ngủ với người lạ mà . Anh đưa cô ta về nhà đi .
- Anh đâu có biết nhà của cổ đâu , mà cho dù có biết , anh cũng không đưa cô ta về với tình trạng như vầy… .
- Nhưng … thật sự đã xảy ra chuyện gì vậy hả ? Anh và cô ấy… . .
- Đừng đoán mò nữa . Anh và cô ta không có gì đâu . Đây chỉ là một vụ tai nạn . Cô ta bị một gã đàn ông nào đó hành hung , sức yếu thế cô ta làm sao mà chống đỡ được , nên cô ta đã bị cái gã đó đâm một nhát dao .
Chính anh đã cứu cổ rồi nhờ bác sĩ Trần Sinh giúp , sau đó anh đưa cổ về đây .
Tuệ Quyên nhăn mặt :
- Anh Hai à , chuyện của người ta mà anh can thiệp vô làm chi vậy ? Cổ gây thù chuốc oán nên mới bị người ta xử theo luật giang hồ . Hạng người này anh dính vào mệt lắm đó .
Vũ Phong trừng mắt :
- Em không biết thì đừng có nói càn . Anh Hai của em cũng là đàn ông , lẽ nào thấy phụ nữ bị hành hung mà lại làm ngơ được chứ ? Bây giờ em có chịu để cô ấy trong phòng của em không hả ? Nếu không , anh đem cổ qua phòng anh đó nghe .
Tuệ Quyên la lên :
- Cái gì ? Anh… . Làm sao mà anh có thể ngủ chung phòng với con gái chứ ?
- Thì có sao đâu ! Cổ lại đang bị thương mà .
- Chính vì vậy mà em mới sợ ! Biết đâu rồi khi tỉnh lại , cô vu khống là anh cố ý hại cổ thì sao đây !
Vũ Phong cười to :
- Cổ không hồ đồ như vậy đâu ! Vả lại… . “vàng thật không sợ lửa” mà . Lương tâm của anh trong sạch , nhân cách lại đàng hoàng , lại có em làm chứng cho anh , anh sợ gì mà bị người ta vu khống chứ hả ?
Tuệ Quyên xụ mặt :
- Em không biết , em mặc kệ anh làm gì đó thì làm . Em nhất định không cho cổ ở đây đâu .
Vũ Phong so vai :
- Sao cũng được . Đợi hết chai nước biển này rồi , anh đem cô ấy về phòng của anh ngay .
- Anh Hai à !
- Em đừng có nói nữa , anh không phải là trẻ con , em đừng có dạy khôn anh .
Tuệ Quyên giận lẫy bỏ ra ngoài . Cô gọi phone cho Vĩnh Kỳ rồi lấy xe đi ngay . Vũ Phong ở trong phòng kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi hết chai nước biển rồi tự động rút kim ra , đem Lạc Mai qua phòng của anh . Cầm mấy ngón tay gầy xương xương của Lạc Mai , Vũ Phong cảm thấy nó rất là mềm mại , khác hẵn lúc cô ta ra tay đánh anh , lúc ấy bàn tay của cô ta vô cùng mạnh mẽ và cứng rắn . Anh đoán là cô ta có rất nhiều nam tính hơn và cảm thấy làm lạ trước vẻ mặt giận dữ của cô lúc ấy , cứ như anh là kẻ thù không đội trời chung… nhưng trong ánh mắt ấy , Vũ Phong đọc được một nét buồn sâu lắng… không hiểu sao vẻ buồn trong mắt của cô lại có sức thu hút mãnh liệt với Vũ Phong như vậy và anh thực sự muốn quen biết với cô như một người bạn .
Lạc Mai tỉnh giấc lại vào lúc mười giờ đêm . Cô nhận ra ngay mình đang nằm trong một căn phòng lạ . Phản ứng đầu tiên của Lạc Mai là bật dậy ngay như một cái lò xo . Nhưng những cử động mạnh của cô làm cho vết thương vai đau nhói . Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt của cô là một chàng trai đang ngồi gục đầu vào thành ghế cạnh giường mà ngủ . Lạc Mai cảnh giác nhìn quanh căn phòng . Cô thấy một bức ảnh chân dung quen thuộc treo trên tường . Ảnh chụp một chàng trai rất đẹp với nụ cười đầy quyến rũ . Người đàn ông này Lạc Mai đã gặp qua rồi . Anh ta chính là người theo tán tỉnh Thảo Sương đây mà , và trưa nay tình cờ cô thấy anh đi ngang qua cửa hàng bán hoa tươi . Sau đó thình lình có một gã đàn ông xuất hiện , không nói không rằng vung dao tới tấp chém vào cô , cũng nhờ có chút võ nghệ mà Lạc Mai đã nhanh nhẹn lách tránh và thoát chết trong gang tấc… . Cô nổi giận và đánh trả lại đối thủ , chẳng may bị va vào một người khách vào đặt hoa tươi , cho nên gã đàn ông đó có cơ hội chém cô hai nhát dao… . . Máu ra nhiều nên Lạc Mai đã bất tỉnh , trước khi gục xuống , cô nghe loáng thoáng có tiếng can thiệp của một người đàn ông và đỡ lấy vai cô . Sau đó thì cô không còn biết thêm gì nữa… Bây giờ nhớ lại , Lạc Mai đã đoán ra được một phần nào câu chuyện . Người hành hung cô chắc là có liên hệ rất mật thiết với Thảo Sương , còn anh chàng trong ảnh này là người đã cứu cô thoát chết , nhưng cũng chính là tình địch của Lạc Mai nếu như anh ta có ý thật sự theo đuổi Thảo Sương . Nếu là vậy thì dù cho là anh ta có là người ơn của cô thì cũng trở thành kẻ đối nghịch . Lạc Mai vốn ghét những gã đàn ông ve vãn người bạn gái cô thương . Suy nghĩ đầu tiên của cô khi tỉnh dậy là phải trốn khỏi chổ này trước khi người con trai đó tỉnh giấc . Lạc Mai bước vội xuống giường , cô chợt kêu “ối” lên một tiếng rồi ngã nhào lên người của Vũ Phong . Anh giật mình tỉnh giấc , thấy cô gái bị thương khuỵu xuống nền nhà , anh vội vã đỡ cô ta lên , nhưng khi bàn tay của Vũ Phong vừa chạm vào vai áo của Lạc Mai thì đã bị cô dùng sức hất ra một cách rất thô bạo .
- Dang ra ngay ! Không được phép chạm vào người của tôi .
Vũ Phong hơi phật ý trước thái độ không được tế nhị cho lắm của Lạc Mai , song anh nghĩ cô còn đang bị thương nên vẫn nhỏ nhẹ :
- Cô lại sao vậy ? Tôi chỉ muốn đỡ cô đứng lên thôi mà , có cần dữ thế không ? - người đẹp ?
- Ai là người đẹp của anh chứ ? Nói năng đàng hoàng lại đi . Tôi… tôi cũng là đàn ông như anh mà .
Vũ Phong trợn tròn mắt :
- Sao ? Cô bảo cô … . Là … trời đất hỡi ơi ! Không phải cú té đập đầu trước khi bất tỉnh đã làm cô tổn thương não bộ đến nổi không biết mình là ai chứ hả ? Người đẹp như cô mà lại là đàn ông sao ?
- Vậy thì sao ? Cho anh biết , anh đừng có mà coi thường tôi đấy nhá ! Tôi biết là anh đã giúp đỡ tôi khi tai họa bất ngờ xảy ra , anh đã chăm sóc và đưa tôi về đây . Ơn nghĩa như vậy , tôi sẽ ghi nhớ và sẽ có ngày đền đáp lại cho anh . Còn bây giờ , tôi phải về thôi . Anh nên để cho tôi đi thì hơn .
- Cô định đi đâu vào đêm hôm như thế này ? Cô đang bị thương đó… Vết thương không nhẹ lắm đâu . Cô còn mất nhiều máu lắm , gương mặt lại còn xanh mét thế kia… Vả lại , bác sĩ còn nói chân của cô bị sái , cô làm sao mà ra về ? Ở lại đây nghỉ ngơi đi , đừng ngại . Tôi không có ý xấu với cô đâu .
Lạc Mai có vẻ hoảng , cô nhìn vội xuống chân của mình , rồi gượng đứng dậy bước thử , quả nhiên chân trái của cô đau buốt và khuỵu xuống ngay . Lạc Mai tỏ vẻ rất là thất vọng . Cô hỏi Vũ Phong :
- Nhà anh có điện thoại hay không ?
Vũ Phong gật đầu và lấy trong túi ra chiếc điện thoại cầm tay đưa cho cô :
- Cô muốn gọi điện hả ? Cứ tự nhiên… .
Cùng lúc đó điện thoại của anh đổ chuông . Vũ Phong nghe máy :
- Alô !
- Vũ Phong hả ? Vĩnh Kỳ đây ! Có một chuyện tôi quên béng mất… .
- Nói đi !
- Cô gái tên là Thảo Sương hẹn gặp anh đêm nay lúc mười giờ tối ở ngay trước cửa vũ trường QueenBee , không gặp không về đó !
Vũ Phong hơi nhíu mày :
- Thảo Sương nào ?
- Không nhớ ra à ? Là cái cô gái áo đỏ anh quen ở cái bar rượu đó , anh còn bảo tôi về trước nữa đó nhớ không .
- À , nhớ ra rồi . Nhưng… . Tại sao mà lại hẹn khuya quá vậy hả ?
- Tôi cũng đâu có biết đâu .
Vũ Phong nhìn đồng hồ :
- Bây giờ đã hơn mười giờ ba mươi rồi . Trể quá rồi , chắc là tôi không đi đâu .
Vũ Phong à , nếu có thể thì anh tranh thủ đến đó đi . Thảo Sương nhờ tôi hẹn anh từ lúc sáng , nhưng bận làm việc nên tôi quên béng đi mất . Chắc là cổ vẫn còn đợi anh ở đó . Thảo Sương nói là không gặp anh cô ta sẽ không đi về đó .
Vũ Phong cười vào máy :
- Sao bỗng dưng cậu tốt với cô ta quá vậy ?
- Lỡ hứa rồi , biết làm sao đây . Thôi không nói nữa , anh đến đó đi nha . Lát nữa tôi đưa Tuệ Quyên về rồi trông nhà dùm cho anh luôn .
- Tuệ Quyên đang ở chỗ của cậu à ?
- Phải . Chúng tôi đang ngồi trong tiệm cà phê .
Thấy vẻ mặt nhăn nhăn của Lạc Mai . Vũ Phong nói nhanh vào máy .
- Cậu đưa Tuệ Quyên về nhà đi , tôi cúp máy nhá .
Vũ Phong tắt điện thoại . Lạc Mai hỏi anh :
- Vừa rồi anh nhắc tới Thảo Sương nào vậy ?
- Là em gái cô đó .
- Em gái tôi ?
- Phải . Bộ cô không tin hả ?
- Thảo Sương nói với anh… cô ta là em gái của tôi à ?
- Ừ ?
- Cổ gọi điện cho anh chi vậy ?
- Không phải Thảo Sương gọi , mà là một người bạn của tôi . Cậu ta bảo Thảo Sương hẹn gặp tôi lúc mười giờ tối nay ở QueenBee . Tôi không biết nội dung cuộc hẹn này nhưng vừa rồi tôi đã từ chối rồi .
- Sao lại từ chối ? Không phải là anh cũng thích cô em của tôi à ?
Vũ Phong cười :
- Cô tưởng là vậy thôi , nhưng tôi không có ý đó .
- Tôi không tin lời nói của anh . Thảo Sương không bao giờ tự ý hẹn hò với đàn ông cả .
- Vậy mà cô bảo là chị em , thật ra cô không hề hiểu em gái của mình một chút nào cả . Cứ nhìn vào đôi mắt lúc nào cũng lúng liếng của cô ta thì đủ mà biết cổ là người lãng mạn đa tình đến mức nào rồi .
- Nè , anh không được nói xấu cô ấy .
- Nói xấu à ! Tôi nói thật đấy . Hôm nọ cô đánh tôi như vậy là oan cho tôi lắm . Em cô đã chủ động làm quen tôi trước mà… . .
Lạc Mai gầm gừ trong họng :
- Anh đừng có thấy được thì làm tới đó nghe .
- Không tin hả ? Được ! Để tôi đi gặp Thảo Sương và đưa cô ta về đây cho cô nha ?
- Tôi muốn đi cùng với anh .
- Cô đang còn bị thương mà . Chân của cô lại khập khễnh như vầy thì đi đứng thế nào được .
- Không sao đâu . Tôi sẽ ngồi yên trên xe . Tôi chỉ muốn chứng kiến sự việc là anh nói dối hay Thảo Sương nói dối .
- Được . Tôi chiều cô .
- Anh cho tôi mượn điện thoại cái đã !
Vũ Phong trao điện thoại cho Lạc Mai rồi đi ra thay quần áo . Lạc Mai gọi điện nhắn phone linh cho Thảo Sương bảo cô ta gọi lại số máy của Vũ Phong nhưng mà không có hồi âm . Gọi về nhà thì gặp Ngọc Bích cho biết Thảo Sương đã đi vắng lâu rồi . Lạc Mai bực vô cùng . Lẽ nào lời của Vũ Phong đã đúng ? Lẽ nào… . Thảo Sương đã phản bội cô ? Nhất định là phải tìm hiểu cho rõ ràng mới được . Lạc Mai ngồi yên chờ Vũ Phong . Anh thay quần áo xong liền đỡ cô ra xe ngay . Bàn chân và vết thương trên vai cô vẫn còn đau buốt nhưng Lạc Mai vẫn cố gắng chịu đựng . Vũ Phong mở cửa xe cho Lạc Mai vào ngồi cạnh bên tay lái của anh . Xe ra cổng vừa đúng lúc Tuệ Quyên và Vĩnh Kỳ về đến , Vĩnh Kỳ trố mắt nhìn Lạc Mai rồi hỏi Vũ Phong :
- Anh không đến điểm hẹn sao ?
- Thì bây giờ đi nè . Hai người vào nhà đi .
Lạc Mai nhìn kỹ Tuệ Quyên và Vĩnh Kỳ , cô nhớ ra ngay hai người đã đến shop mỹ phẩm ban sáng . Đúng là họ rồi , không biết họ có nhận ra cô không ? Có nghi ngờ gì thân phận của cô không ? Nhưng đối với Lạc Mai chuyện đó bây giờ đâu có quan trọng đâu , quan trọng là Thảo Sương có tình ý gì với Vũ Phong hay không ? Lạc Mai đang nóng lòng muốn biết chuyện đó . Như đoán ra suy nghĩ của cô , Vũ Phong cũng cho xe chạy thật nhanh . Đang ở trong căn phòng ấm áp , lúc cơ thể đang suy sụp vì bị thương , đột xuất phải ra ngoài tiếp xúc với cái lạnh lẽo của ban đêm , Lạc Mai thoáng rùng mình liên tục . Vũ Phong liếc sang cô :
- Cô lạnh à ?
Lạc Mai lắc đầu nhưng Vũ Phong vẫn tắt máy lạnh trên xe và đóng kín các khung cửa kiếng lại , đồng thời anh đưa áo khoác của mình choàng lên cho Lạc Mai :
- Mặc vào đi , cô đang bị thương đó . Tôi xin lỗi . Lẽ ra không nên đưa cô ra ngoài vào trong lúc thế này . Trời đã khuya lắm rồi .
- Không sao đâu , tôi vẫn còn khỏe , anh không cần lo lắng lắm đâu . Tuy bị thương nhưng tôi vẫn còn mạnh mẽ lắm không kém gì anh đâu . Tôi có thể lái xe được .
Vũ Phong ngạc nhiên hỏi :
- Cô biết lái xe hơi à ?
Lạc Mai nhếch môi :
- Chuyện nhỏ mà . Xe tải tôi cũng lái được nữa mà .
Vũ Phong nhìn Lạc Mai nghĩ thầm . Đúng là phong cách của … đàn ông . Có lẽ cô ta không nói dối . Nhưng mà lẽ nào… . . Vũ Phong thoáng nghĩ ra Lạc Mai là “pêdê” song anh vội lắc đầu xua tan ý tưởng đó ngay . Cô ta mặc quần áo của Tuệ Quyên vào trông chẳng khác gì một thục nữ xinh đẹp dịu dàng , cô ta không thể nào lại mang chứng bệnh biến thái như vậy được… Hy vọng là Tuệ Quyên đã lầm và mọi chuyện sẽ rõ ràng sau khi Lạc Mai gặp Thảo Sương .
Xe dừng lại bên kia đường đối diện với vũ trường QueenBee . Lạc Mai nhìn sang và nhận ra màu áo đỏ của Thảo Sương thường hay mặc . Chiếc mini jupe cực kỳ ngắn và khuôn mặt trang điểm đậm của Thảo Sương nổi bật dưới ánh đèn đêm của vũ trường . Máu nóng bốc lên đầu , Lạc Mai quên mất rằng mình đang còn bị thương , cô vội vã nhổm dậy nhưng Vũ Phong đã đưa tay ngăn lại .
- Ngồi yên đi , cô không thể qua đó được đâu .
- Tại sao chứ ?
- Chân cô vẫn còn chưa hết đau mà , ai sẽ dìu cô đây ? Rồi còn vết thương trên vai nửa , cô đâu muốn cho Thảo Sương nhìn thấy phải không ?
Lời nhắc nhở của Vũ Phong làm cho Lạc Mai tự nhìn lại chính bản thân mình . Phải rồi ! Cô lại còn ăn mặc như thế này thì làm sao mà ra nói chuyện với Thảo Sương đây . “Để cho Thảo Sương thấy mình đang bị thương và còn ngồi cạnh người đàn ông khác như thế này thì sẽ rắc rối nhiều” . Lạc Mai đành ngồi lại . Cô nói với Vũ Phong :
- Anh ra gặp Thảo Sương đi !
- Để làm gì ?
Lạc Mai ngạc nhiên :
- Tôi đâu biết . Cô ấy hẹn anh mà .
Vũ Phong cười :
- Nhưng mà tôi đâu muốn gặp cô ta đâu . Tôi chỉ muốn chứng minh cho cô thấy là tôi không nói dối thế thôi .
- Vậy à ? Nhưng nếu mà anh không ra mặt , Thảo Sương sẽ không về nhà đâu . Đứng một mình trong vũ trường ban đêm thế này không có an toàn lắm đâu .
- Cô chịu để tôi ra gặp Thảo Sương à ?
- Còn hơn là để cô ta gặp nguy hiểm trước bọn đàn ông có máu dê .
Vũ Phong lấy điện thoại ra rồi hỏi Lạc Mai :
- Cô cho tôi số phone của Thảo Sương đi . Tôi sẽ gọi cho cô ấy bảo cô ta về nhà .
Lạc Mai lắc đầu :
- Tôi không có sắm điện thoại di động cho Thảo Sương . Chỉ có máy nhắn tin mà thôi , số máy là… .
- Khỏi . Số phonelink của Thảo Sương tôi biết mà .
- Anh biết ?
- Phải ! Thảo Sương tự ý ghi cho tôi mà , và còn dặn tôi liên lạc đó .
Mặt của Lạc Mai sầm lại :
- Vậy… . anh nhắn cho cô ấy đi .
Vũ Phong lấy mảnh giấy trong túi áo ra , bấm số gọi cho tổng đài nhờ nhắn máy cho Thảo Sương rằng anh không đến được . Lạc Mai ngồi yên nhìn chằm chằm sang phía chổ của Thảo Sương . Vài phút sau , máy nhắn tin của Thảo Sương phát lên tín hiệu . Cô ta đọc nội dung , có vẻ rất là bực mình . Sự tức giận đó biểu lộ bằng thái độ giận dỗi . Thảo Sương co chân đá tung tất cả mọi thứ chướng ngại nơi chung quanh mình khiến mọi thứ vang lên một âm thanh khô khốc . Sau đó , thay vì đón taxi về nhà , Thảo Sương lại quay vào vũ trường . Lạc Mai vội đưa tay mở cửa xe bước xuống , chân vừa chạm đất là cô ta lại khuỵu ngay xuống đường như lúc ở trong nhà của Vũ Phong . Anh chạy vội sang đỡ cô và không nói không rằng . Vũ Phong bế xốc cô lên đặt cô lại ngồi trong băng ghế trong xe . Anh cằn nhằn :
- Cô lại sao vậy ? Đã bảo là chân đau chưa khỏi đâu , cô chưa thể đi đứng được mà .
- Nhưng Thảo Sương… .
- Tôi biết cô rất muốn bảo vệ cho cô ấy , song ở trong trường hợp này cô nên lo cho chính mình thì hơn . Vả lại , Thảo Sương đâu phải là một đứa trẻ nửa . Cô ta đã lớn rồi , lại có vẻ rất là sành sỏi với đời , cô không có gì phải lo nhiều đâu .
Lạc Mai lắc đầu :
- Có những chuyện… tôi không thể nói , và anh cũng không sao mà hiểu ra đâu . Nói tóm lại , tôi không thể tách rời khỏi cô ấy .
- Nếu là vậy , thì tôi vào trong đó đưa cô ấy ra gặp cô nha .
- Thôi đừng !
- Tại sao chứ ?
- Vì Thảo Sương thích anh mà , nên tôi càng không muốn anh gặp cổ . Xin anh hứa với tôi , sẽ không làm quen với Thảo Sương .
- Nói vậy , cô cũng thích tôi hả ?
Lạc Mai nghiêm ngay nét mặt :
- Anh đừng tưởng tượng thêm chuyện gì vô lý nữa được hay không . Tôi vốn rất dị ứng với đàn ông .
- Vậy à ? Chẳng lẽ vì vậy mà cô lại không muốn cho cả em gái của mình có bạn sao ? Cô không thấy vậy là vô lý , là độc đoán hay sao hả ?
- Đã bảo là anh không hiểu gì hết mà . Tốt hơn là anh đừng nên hỏi gì nhiều nữa . Không biết nhiều về tôi , như vậy anh sẽ thoải mái hơn .
Vũ Phong thở ra :
- Cô đúng là mẫu người kỳ lạ . Thôi được , nếu cô không muốn thì tôi sẽ không vào trong kia . Bây giờ mình về được rồi chứ ?
Lạc Mai gật đầu , Vũ Phong cho xe lùi lại rồi quay đầu , chạy về hướng nhà của mình . Chợt Lạc Mai lên tiếng :
- Anh gọi dùm taxi cho tôi có được hay không ?
Cô… cô lại muốn đi đâu nữa đây hả ?
- Không… tôi chỉ muốn về nhà . Xin anh hãy giúp dùm cho tôi đi . Tôi không quen sống ở nhà của người lạ .
Vũ Phong tỏ vẻ phật ý :
- Đến lúc này mà cô vẫn còn coi tôi là người lạ sao ? Chẳng lẽ chúng ta không thể trở thành bạn bè được ?
Lạc Mai lắc đầu :
- Xin lỗi . Tôi không thích làm bạn với đàn ông đâu , nếu không muốn nói là… . rất ghét .
- Thật không ngờ là cô lại có nhiều thành kiến với phái nam đến như vậy . Nhưng mà cô về nhà lúc nữa đêm hôm như thế này bộ không sợ kinh động đến người nhà hay sao hả ?
- Ồ ! Không sao ! Tôi chỉ sống một mình nên không phiền ai cả . Anh gọi taxi dùm tôi đi .
- Thôi , để tôi đưa cô về luôn .
- Không . Tôi không muốn cho anh biết nơi ở của tôi .
- Cô sợ cái gì chứ hả ?
- Không sợ . Nhưng tôi không thích , thế thôi .
Vũ Phong thở dài . Anh chưa thấy cô gái nào lại bướng bỉnh và khó gần như Lạc Mai . Đành phải nhịn cô ta thôi… Vũ Phong dùng điện thoại gọi cho công ty taxi Phestival , cho biết rõ địa điểm đón khách . Anh tấp xe vào lề và ngồi đợi . Sực nhớ ra , Vũ Phong kêu lên :
- Như thế thì không xong rồi ! Còn số thuốc men của cô ở nhà tôi thì sao đây… .
Lạc Mai thản nhiên :
- Không sao đâu , tôi sẽ mua lại .
- Phí tiền lắm ! Vả lại ! Cô làm sao mà biết đúng thuốc mà mua .
- Anh đừng lo , tôi có bác sĩ riêng mà .
Vũ Phong lặng thinh . Vậy là hết cách rồi . Rõ ràng là cô ta không có trái tim mà . Sự lo lắng của anh không hề làm cho cô ta xúc động chút nào , cô cũng không hề bị quyến rũ bởi nét đẹp lãng tử của anh . Tại sao lại có một cô gái lạnh lùng và vô cảm đến như vậy ? Hay là… Một ý nghĩ chợt loé sáng trong đầu của anh . “Có thể cô ta bị đồng tính như Tuệ Quyên nghi vấn . Muốn hiểu rõ ra chuyện này , anh cần phải gặp Thảo Sương” . Vài phút sau , xe taxi đến . Vũ Phong dìu Lạc Mai sang xe . Không nhìn anh , cô lạnh lùng thốt lên hai tiếng cám ơn rồi làm ngơ như không quen biết . Khi xe chạy , Lạc Mai còn cẩn thận quay lại phía sau xem là anh có bám theo cô hay không . Để cô được yên thân , Vũ Phong cho xe rẽ qua bên phải rồi chạy thẳng . Khi chiếc taxi đã mất hút , anh quay xe lại vũ trường QueenBee , gởi xe rồi đi vào bên trong . Những đôi tình nhân tay trong tay dìu nhau dưới ánh đèn màu trong vũ điệu tango lã lướt . Rất dễ dàng tìm ra Thảo Sương ngay . Cô đang ngồi ở bar rượu , mơ màng nhìn theo khói thuốc , Vũ Phong chợt đến bên cô :
- Sao , em vẫn chưa về ?
Thảo Sương quay lại , nhận ra anh ngay , đôi mắt cô như sáng hẳn lên .
- Vũ Phong ! Cuối cùng rồi anh cũng đến… .
Vũ Phong cười :
- Thật ra anh đã đến đây lâu rồi , đùa với em một chút cho vui mà thôi .
Thảo Sương đưa tay nhéo vai anh , nũng nịu :
- Ghét quá đi ! Làm người ta buồn đến muốn khóc . Em định đêm nay không về nhà .
- Gan dữ vậy ? Gia đình không rầy em sao ?
- Em đã lớn rồi mà , đâu còn phải chịu sự quản lý của người khác đâu .
- Em nói dối . Anh biết Lạc Mai quản lý em mà .
Thảo Sương chề môi :
- Cái con điên đó nó quản lý em được hay sao ? Bằng chứng là bây giờ em vẫn còn ngồi đây nè mà không có nó bên cạnh . Em có thể đi suốt đêm với anh kia mà…
- Sao em lại gọi chị của mình là như vậy ?
- Ơ ! Thảo Sương chợt tỏ ra lúng túng .
- À ! Tại em bực mình quá đi mất .
Thôi , đừng nhắc đến Lạc Mai nữa . Hôm nay là sinh nhật của em . Vũ Phong , anh uống với em vài ly để chúc mừng nhé .
Vũ Phong ngạc nhiên :
- Hôm nay sinh nhật của Thảo Sương à . Sao mà không nói cho anh biết sớm ?
- Em muốn dành cho anh bất ngờ mà , không ngờ bắt người ta ngồi đợi cả tiếng rồi nhắn máy là không đến . Anh đáng ghét quá đi .
Thảo Sương ỏng ẹo tựa người vào vai anh . Đúng lúc đó có một thanh niên còn trẻ xuất hiện . Anh ta bước tới nắm vội lấy tay của Thảo Sương .
- Em về nhà ngay đi ! Anh có chuyện muốn nói với em đó .
Thảo Sương giật tay lại , nhăn nhó :
- Lại là anh hả ? Cao Hoài ! Anh đi chỗ khác ngay đi , đừng có vào phá đám người ta nha !
Cao Hoài ! Vũ Phong nhận ra ngay người con trai vạm vỡ này . Chính anh ta là người đã chém Lạc Mai mấy nhát vào vai , và một nhát vào tay . Anh ta cũng nhìn ra Vũ Phong nên đôi mày của anh ta cau lại trông rất là dữ dội , hơi thở của anh ta còn nồng đầy hơi bia .
- Anh cũng có mặt ở nơi đây à ? Định còn giở trò tán tỉnh Thảo Sương hay sao ? Cô ta là bạn gái của tôi đấy .
Thảo Sương la lên :
- Không phải thế . Anh nói dối . Cao Hoài à , anh đã hứa là không làm phiền tôi nữa mà , sao mà bây giờ không giữ lời hứa gì hết vậy ?
Cao Hoài nhướn đôi mày rậm :
- Anh đã suy nghĩ lại rồi , không thể để cho em tiếp tục mối tình bệnh hoạn đó nữa , anh nhất định phải dành lại em thôi . Nghe anh đi Thảo Sương à , em đừng nên qua lại với bất cứ ai nữa… kể cả người đàn ông này . Hãy về bên anh đi .
- Anh điên rồi ! Chuyện giao du của em mắc mớ gì anh chứ ?
- Nhưng anh đã chém chết con đàn bà bệnh hoạn đó rồi , lẽ ra anh cho nó thêm vài dao nữa cho nó tiêu đời hơn nếu không có gã này can thiệp… .
Vừa nói , Cao Hoài vừa đưa tay chỉ vào mặt của Vũ Phong . Thảo Sương bàng hoàng :
- Cao Hoài ! Anh vừa mới nói gì lạ vậy ? Anh … . Anh chém Lạc Mai hay sao ?
- Phải ! Em không tin anh thì cứ hỏi hắn đi . Chính hắn đã bế cô ta đi cấp cứu đó .
Thảo Sương nhìn Vũ Phong . Anh gật đầu . Thảo Sương chụp vai áo của Cao Hoài dằn vặt :
- Tại sao anh lại làm vậy ? Ai cho phép anh can thiệp quá sâu vào đời tư của tôi chứ hả ? Anh tưởng anh là ai vậy hả ?
Cao Hoài hất tay cô ra :
- Anh không tưởng tượng gì hết cả , chỉ biết là anh yêu em thôi . Anh không muốn em sống như thế đâu .
Thảo Sương gào lên :
- Tôi sống thế nào thì mặc tôi , anh không là gì hết , đừng quan tâm đến chuyện đó nữa . Tôi đã phiền lắm rồi , xin anh hiểu cho .
Vũ Phong nghe nói vậy chen vào :
- Thảo Sương đã nói như thế thì anh nên thôi đi . Dù sao anh cũng đã đánh người , đó là một hành động phạm pháp rồi . Tôi khuyên anh không nên dính vào những chuyện như thế nữa , sẽ không có kết quả tốt đâu .
Cao Hoài lừ mắt nhìn Vũ Phong :
- Chuyện của tôi , anh biết gì mà nói . Anh tự nhìn lại mình đi , chính anh cũng thích ăn cơm nhà và lo vào chuyện của thiên hạ mà . Tôi là bạn trai của Thảo Sương nên tôi quan tâm và bảo vệ cổ là hợp lý mà , còn anh ? Anh là cái thá gì ở đây ? Tôi không cho phép anh tán tỉnh cô ấy !
Vũ Phong cười khẩy :
- Nếu như tôi thích thì cũng chẳng cần xin phép anh đâu . Nhưng tôi chỉ coi Thảo Sương là bạn bè thông thường , không có tình ý gì đâu , cứ yên tâm đi .
- Cái con “pêđê” ấy giờ sao rồi ?
- Tôi không biết . Cô ta đã về nhà rồi sau khi đã băng bó vết thương .
Thảo Sương nhìn Vũ Phong :
- Anh đã chăm sóc Lạc Mai à ?
- Ừ !
- Cổ có nói gì không ?
- Nói gì là nói gì hả ? Anh không hiểu ý của em .
Cao Hoài vội nắm lấy tay của Thảo Sương và kéo cô đi .
- Đừng nên quan tâm đến việc đấy nữa , mau theo anh đi về nhà mau đi .
Thảo Sương giật tay ra , nạt lớn :
- Tôi đã nói không về là không về mà , anh điếc rồi sao ? Anh nên về ngay mới đúng đó . Đêm nay tôi đi với Vũ Phong .
Giọng nói khiêu khích của Thảo Sương làm cho Cao Hoài nổi cơn ghen lên . Anh điên cuồng nắm lấy cổ áo của Vũ Phong :
- Anh sẽ giết chết hắn nếu mà em dám làm chuyện ấy . Đến nước này rồi , anh không sợ gì đâu .
Bằng thái độ hết sức bình tĩnh , Vũ Phong gỡ tay của Cao Hoài ra khỏi vai áo của mình và bóp mạnh cổ tay của hắn làm cho Cao Hoài phải nhăn mặt vì đau .
- Sao hả ? Anh tưởng giết tôi dễ như giết kiến có phải không ? Cẩn thận đấy kẻo hậu quả khó lường .
Bị phản ứng bất ngờ , Cao Hoài biết ngay là mình đã gặp đối thủ có tầm cỡ , giọng nói của anh có phần tỉnh táo hơn .
- Thôi được , tôi cũng chẳng thèm muốn gây gổ với anh làm gì cho mất công . Anh làm ơn giúp tôi khuyên Thảo Sương về nhà đi , mẹ cô ấy nhờ tôi đi tìm cô ta đó .
Vũ Phong nhìn qua Thảo Sương :
- Em nên theo anh ta đi về nhà đi . Đừng nên làm cho người nhà của mình lo lắng như thế .
Thảo Sương bướng bỉnh :
- Không . Em không đi đâu cả . Bây giờ em chỉ muốn theo anh mà thôi .
- Vậy anh sẽ đưa em về nhà , được chứ ?
Thảo Sương phụng phịu :
- Em còn muốn nhảy vài bản với anh , em không về đâu .
- Vậy thì anh về trước nhé . Chào anh !
Vũ Phong quay mặt đi , nhưng Thảo Sương đã vội vàng chụp lấy tay của anh :
- Khoan đã ! Em về với anh mà . - Cao Hoài à , anh nên về trước đi , em sẽ đi về sau với Vũ Phong .
- Em… .
Nhìn nét mặt tức giận của Cao Hoài , Vũ Phong biết trong lòng của anh ta chứa đầy sự ghen tuông . Anh vội vỗ vai của Cao Hoài như trấn an :
- Anh cứ yên tâm giao Thảo Sương cho tôi . Tôi sẽ đưa cô ấy về tận nhà , bảo đảm với anh không có chuyện gì xảy ra hết . Anh cứ tin ở tôi .
Cao Hoài chán nản thở hắt ra :
- Không tin thì cũng đành chịu thôi . Không hiểu sao tôi lại yêu một người con gái ngang ngạnh đến như thế này , nhiều lúc đến tức phát điên lên mà cũng không bỏ được .
Vũ Phong cười :
- Biết đâu lại là duyên nợ của anh thì sao ?
Cao Hoài nhìn sâu vào mắt của Vũ Phong :
- Anh chắc là không có ý gì với Thảo Sương chứ ?
- Tôi thề là không có gì mà . Nói để cho anh yên tâm , tôi đã có bạn gái rồi . Cô ta đang đi du lịch ở nước ngoài , trái tim tôi không còn chỗ trống đâu , đừng có đa nghi nữa .
Bằng linh cảm của đàn ông , qua ánh mắt của Vũ Phong , Cao Hoài biết là anh ta không có cảm tình gì đặc biệt với Thảo Sương nên gật đầu chào hai người rồi ra xe về trước . Thảo Sương lại nũng nịu với Vũ Phong :
- Anh nhảy với em một bài đi , để khỏi uổng công em chờ đợi . Nếu như mà anh từ chối , thì có chết em cũng không bước ra khỏi chỗ này đâu .
Vũ Phong so vai :
- Sợ em quá ! Nhảy thì nhảy , nhưng giao trước , một bài thôi đấy .
Thảo Sương nhoẻn miệng cười . Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay của Vũ Phong để anh dìu ra pite . Dàn nhạc đang chơi một bài sloqu . Thảo Sương áp sát người vào Vũ Phong , chiếc áo rộng cổ để lộ đôi gò bồng đảo đầy vẻ gợi dục… . Vũ Phong khẽ cười nhỏ . Anh đã quá quen thuộc với những cử chỉ tầm thường như thế này rồi và hầu như đã chai đi vì cảm xúc . Thảo Sương chỉ là một trong vô số những cô nàng muốn quyến rũ anh mà động cơ không phải là tình yêu . Phần đông họ đều có những tư tưởng thực dụng khi nhìn thấy vẻ hào nhoáng của anh . Cũng như có một số cô đến với anh vì đam mê , nhưng tình yêu đích thực thì hoàn toàn vắng bóng . Vũ Phong chỉ có một mối tình đầu với Mỹ Trinh . Vậy mà… . Giờ đây cô ta cũng bỏ luôn anh để phiêu lưu ở phương trời Tây với một người đàn ông khác , nhằm thực hiện ước mơ xuất ngoại của mình . Vũ Phong đã quá chán ngán với những trò đổi thay nhân tình thế sự , vì vậy trước những cử chỉ lã lơi đầy dụng ý của Thảo Sương càng khiến cho anh cảnh giác nhiều hơn . Nhưng Vũ Phong cũng nhận thức ra rằng sự gần gũi này là cơ hội duy nhất để anh có thể khai thác Thảo Sương về những bí ẩn đời thường của Lạc Mai mà anh đang muốn biết .
- Thảo Sương này !
Vũ Phong nhẹ nhàng gợi chuyện . Thảo Sương mạnh dạn tựa hẳn đầu của mình vào vai Vũ Phong .
- Anh nói đi .
- Em có nhiều chuyện giấu anh lắm phải không ?
- Sao anh lại nghĩ vậy ? Em đang muốn làm bạn với anh mà , anh không tin em sao ?
- Làm sao mà tin được khi biết em không thật lòng ?
- Anh đang ghen với Cao Hoài đó hả ?
- Không . Anh đang muốn nói về chuyện của Lạc Mai .
- Lạc Mai làm sao ?
- Em còn giả vờ nữa à ? Thực chất cô ta không phải là chị em . Giữa hai người có mối quan hệ gì đặc biệt thế hả ?
Thảo Sương hơi khựng người . Vũ Phong đọc thấy vẻ phân vân trong đôi mắt của cô . Anh khéo léo dùng lời động viên :
- Trong tình bạn không có chỗ cho sự gian dối đâu . Anh đã biết được khá nhiều thông tin về Lạc Mai và em . Nếu em không thích tự nói ra thì anh cũng không ép em làm gì , nhưng chúng ta cũng không thể trở nên thân mật hơn nhiều đâu . Vì anh không thích những ai nói sai sự thật .
- Vũ Phong ! Em xin lỗi . Anh đừng có giận . Thật ra em không có ý định giấu diếm anh làm gì . Em chỉ sợ anh khinh thường lối sống thực dụng của em mà thôi . Nếu như anh có thể coi em là… . Bạn gái , em hứa sẽ không giấu anh bất cứ chuyện gì cho dù đó là những điều thầm kín nhất .
Vũ Phong chép miệng :
- Chỉ là bạn thường thì được , còn làm bạn gái anh thì… . Quả thật anh không thể hứa hẹn gì với em được đâu . Anh sợ rằng mình chưa quên được tình cũ , như thế thì sẽ làm tổn thương em .
- Không sao đâu , em có thể chờ được mà . Em không ích kỷ đến nỗi ghen với quá khứ đâu . Dù sao đó cũng là người đến trước .
Vũ Phong im lặng . Vốn là người coi trọng tình cảm , anh không thể nào đem tình yêu đánh đổi cho một chút thông tin . Vả lại , anh lại chưa bao giờ có chút cảm tình nào với Thảo Sương hết nên ý định trở thành bạn trai của Thảo Sương càng không thể nào được .
Thấy Vũ Phong không nói năng gì cả , Thảo Sương biết là anh sẽ không đồng ý , nhưng cô không vì vậy mà bỏ đi lòng mong muốn của mình . Quen được một người như Vũ Phong đâu có dễ dàng gì . Thôi thà từ từ chinh phục anh ta cũng chẳng sao .
Bản sloqu vừa dứt , mọi người đưa nhau về chỗ của mình . Thảo Sương định nài nỉ Vũ Phong nhảy thêm vài bản nữa , nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lầm lỳ của anh thì cô đâm sợ sợ và lại thôi . Về lại chỗ ngồi , Vũ Phong uống cạn hai ly rượu rồi nói với Thảo Sương :
- Bây giờ anh đưa em về .
Thảo Sương nhìn Vũ Phong đăm đăm :
- Anh không muốn nghe em trả lời những gì mà anh muốn biết hả ?
Vũ Phong so vai :
- Điều kiện của em gay go quá , anh khó lòng mà đáp ứng được thì làm sao mà dám ép buộc em thổ lộ cùng với anh .
Thảo Sương thở dài :
- Thôi được rồi , em không ép anh nữa đâu . Chỉ cần anh hứa giữ liên lạc với em , thì em sẽ kể cho anh nghe hết cả mọi chuyện . Hứa được không anh ?
Vũ Phong gật đầu . Anh nắm tay của Thảo Sương kéo cô đứng dậy :
- Về thôi em . Muộn lắm rồi . Chúng ta có thể vừa đi vừa nói .
Hai người rời khỏi vũ trường khi kim đồng hồ đã quá nữa đêm . Khi Vũ Phong ngồi vào tay lái thì điện thoại của anh reo chuông . Vũ Phong cầm máy :
- Alô !
- Anh Hai hả ? Trời ơi , sao mà giờ này anh vẫn chưa chịu về hả . Vĩnh Kỳ đã về nhà từ lâu lắm rồi . Ở nhà có một mình em à , em sợ muốn chết luôn . Anh đang ở đâu vậy ?
- Đang trên đường về . Đợi anh thêm một chút nữa đi .
- Cô ta vẫn ở bên cạnh anh chứ hả ?
- Em hỏi ai ?
- Thì cái cô gái… . Ban chiều đó ?
- À không ? Tự động biến rồi .
- Biến à ? Anh nói thật chứ ?
- Dĩ nhiên rồi . Thôi lát nữa anh về rồi anh em mình nói chuyện sau há ?
Vũ Phong tắt điện thoại . Thảo Sương tò mò hỏi :
- Ai vừa gọi cho anh vậy ?
- Em gái anh .
- Anh có em gái ư ?
- Dĩ nhiên rồi , ai lại chẳng có anh chị em và người thân chứ . Thôi không bàn bạc chuyện anh em nữa , nói cho anh nghe về Lạc Mai đi .
Thảo Sương khẽ liếc anh :
- Xem ra anh có vẻ quan tâm đến con người này dữ !
Vũ Phong cười chống chế :
- Ồ không ! Cái chính là anh quan tâm đến vấn đề quan hệ đồng tính của em thôi .
Thảo Sương nhăn mặt :
- Em không có !
- Vậy tại sao lại cặp với Lạc Mai ?
Câu nói chận đầu của Vũ Phong dường như là có hiệu quả . Thảo Sương vô tình tuôn ra hết những bí mật về Lạc Mai .
- Em không hề có ý định bắt bồ với cổ . Lúc đầu , em đâu biết lạc Mai là pêđê .
Vũ Phong cười cười .
- Pêđê à ! Con gái đồng tính thì gọi là ômôi .
- Ôi dào ! Là gì gì… . Cũng được , nhưng Lạc Mai chủ động đến với em . Thấy cô ta sống một mình không có người thân , em mới đồng ý làm bạn với cổ . Quả thật là Lạc Mai rất là cô đơn . Cô ta quấn lấy em như hình với bóng , thoạt đầu em cứ tưởng cổ coi em như bạn thân . Thấy cổ tốt và lo lắng cho em đủ thứ , em thực sự rất là cảm động và đã sống hết lòng vì tình bạn . Nhưng sau một thời gian , dần dần em nhận ra tình cảm của Lạc Mai không được bình thường , cô ấy đối với em không chỉ đơn thuần là một tình bạn bình thường mà còn ẩn chứa bóng dáng của một tình yêu bệnh hoạn .
- Vậy mà em vẫn tiếp tục dấn thân với cô ta sao ? Nhìn em đâu có giống người bệnh đâu .
Thảo Sương nói giọng chắc nịch :
- Thực chất em đâu có bệnh gì đâu . Em vẫn là một người bình thường . Đã nhiều lần em tránh né Lạc Mai rồi , nhưng lại thấy cổ vật vã trong cô đơn đau khổ vì bị bỏ rơi , em thật sự chịu không nổi .
Vũ Phong nhướn mày :
- Vì vậy em lại tiếp tục trò đùa tai hại này sao ? Sao mà em không lựa lời khuyên nhủ Lạc Mai chứ hả ?
- Anh biểu em nên khuyên cổ làm sao bây giờ ? Lạc Mai đâu có giống em đâu , cổ cứng đầu lắm mà còn… . Biến thái nữa đó…
- Em biết vậy mà còn lao vào cô ta ? Bộ em không sợ hả ?
Thảo Sương nhếch môi :
- Sợ chứ , nhưng đối với em , Lạc Mai rất là tốt . Cổ lo cho em tất cả còn hơn một người bạn trai . Em không thể từ chối một người như vậy . Suy cho cùng em cũng chả mất gì hết , ngược lại nữa là đằng khác .
- Em nói ngược lại tức là sao ?
- Nói anh đừng cười , chứ cô gái nào cũng thích được quan tâm chăm sóc . Lạc Mai đã thể hiện điều đó rất tốt với em , em muốn gì cô ấy cũng chiều em hết . Đáp lại tình cảm đó , chỉ cần em không có bạn trai là được .
- Em không có nhu cầu về bạn trai sao ?
Thảo Sương cười :
- Sao lại không có chứ ? Bằng chứng là em rất là thích anh . Nhưng phải giấu Lạc Mai vì cổ “ghen” dữ lắm . Cổ không thích bất cứ người đàn ông nào đến gần em hết .
- Vậy còn người dùng dao đâm cổ bị thương ? Anh ta là ai vậy ?
- Anh đừng có hiểu lầm nha , em không có ý gì với anh ta đâu .
- Em nói không đúng rồi . Rõ ràng là anh ta nói rằng mẹ em nhờ anh ta đi tìm em về mà . Nếu mà anh ta không thân thiết với gia đình em như vậy thì sao mà mẹ em lại nhờ ảnh chứ . Ảnh còn nói là bạn trai của em nữa mà .
- Anh đừng tin . Nếu em có bạn trai thì có lý nào mà lại đi hẹn hò với anh nữa chứ ? Cao Hoài đeo đuổi em đã lâu rồi . Mẹ và chị của em muốn kết hợp em cho ảnh , còn em thì lại không có cảm tình với Cao Hoài cho lắm , thà em ở vậy bên cạnh của Lạc Mai , em còn thấy thích hơn . Vì vậy anh ta mới trút hết cơn giận lên Lạc Mai và kiếm cớ rửa hận .
Vũ Phong tỏ ý bất bình :
- Em cũng kỳ thiệt đó . Để xảy ra chuyện như vậy , mà em vẫn tỉnh bơ không hối hận gì hết . Bộ em không lo cho Lạc Mai sao hả ?
- Em cũng chỉ mới biết chuyện đó mà . Mai em sẽ ghé nhà cổ .
- Cho anh đi chung với , được không ?
Thảo Sương nhìn Vũ Phong , ánh mắt đầy hoài nghi :
- Anh đến đó làm gì ? Sao quan tâm đến Lạc Mai quá vậy ?
- Dẫu sao anh cũng là người đã cứu cổ mà . Vả lại , anh sợ Lạc Mai nhìn thấy em sẽ nhớ lại chuyện bị Cao Hoài chém .
- Thấy anh mà đi với em cổ còn nổi điên hơn nữa kìa ! Tốt hơn là em đi một mình , em sẽ tự giải thích mọi chuyện với cổ . À , tới nhà em rồi kìa . Anh dừng xe lại đi .
Thảo Sương đưa tay về phía trứơc ra hiệu cho Vũ Phong dừng xe lại :
- Nhà em ở đây hả ?
- Vâng , phía sau tiệm cầm đồ Minh Châu đó . Anh có muốn vào chơi một lát kh6ong ?
Vũ Phong nhìn đồng hồ , khẽ lắc đầu :
- Thôi đi em , trời đã khuya lắm rồi , không tiện lắm đâu . Hẹn em dịp khác . Em vào nhà đi . Chúc em ngủ ngon .
Thảo Sương mỉm cười :
- Đêm nay chắc em sẽ mơ nhiều mộng đẹp .
Đợi cho Thảo Sương đi khuất , Vũ Phong lái xe thật nhanh trở về nhà . Tuệ Quyên đang ngồi ở trước sân , nghe tiếng xe của anh , cô lật đật chạy nhanh ra mở cổng . Khi hai anh em vào trong nhà , Vũ Phong khẽ hỏi :
- Vĩnh Kỳ về lâu rồi hả Tuệ Quyên ?
Tuệ Quyên phụng phịu :
- Anh còn hỏi nữa hả . Thường thì em đâu bao giờ cho ảnh ở lại quá 11h00 đâu . Anh nhìn lại đi , bây giờ thì gần 1h00 sáng rồi . Vĩnh Kỳ về lâu rồi . Em ở nhà một mình sợ gần chết luôn . Đi đâu mà lâu dữ vậy hả anh Hai ?
- Thì anh đưa Lạc Mai đến chỗ hẹn với Thảo Sương , sau đó cổ đón taxi ra về . Còn anh và Thảo Sương… .
Vũ Phong chưa kịp nói hết , Tuệ Quyên đã trợn mắt chận ngay :
- Cái gì ? Anh lại còn đi gặp cô Thảo Sương đó nữa hả ? Em phản đối anh quen với hạng người như vậy đó nghe . Anh Hai à ! Cô gái đó trông có vẻ không đàng hoàng gì cả…
- Sao mà em biết người ta không đàng hoàng ?
- Dĩ nhiên là em có cách nhìn của em mà . Anh đừng quên , phụ nữ rất là nhạy cảm , em đánh giá không sai đâu . Sao anh lạ lùng vậy ? Chị Mỹ Trinh mới đi hơn nữa năm thôi , cho dù là anh rất hận đàn bà cũng đâu cần phải đi cặp bồ lung tung như vậy , mà lại quan hệ với mấy cô rất là khác người , anh đang tự hạ thấp mình mà không hay đó .
Vũ Phong chợt cau mày :
- Em thì biết cái gì mà nói chớ , hể mở miệng ra thì chỉ đoán tầm bậy không à . Thôi đi ngủ đi , anh làm gì thì mặc kệ anh . Anh là đàn ông , không có thiệt thòi gì đâu mà em phải lo , vả lại anh hơn em nhiều tuổi chứ đâu phải là con nít . Từ nay đừng quan tâm đến việc làm của anh nữa .
Tuệ Quyên cằn nhằn Vũ Phong thêm vài câu rồi đi thẳng về phòng . Vũ Phong cẩn thận đi hết quanh nhà xem qua cửa nẻo rồi mới lên phòng riêng . Đã hơn 2h00 sáng rồi mà Vũ Phong vẫn không chợp mắt được . Anh nghĩ đến Lạc Mai , nghĩ đến những gì mà anh đã biết về cô . Qua những thông tin của Thảo Sương , Vũ Phong biết Lạc Mai có bệnh về tâm lý , cô nhất định không phải là ômôi . Vũ Phong không tin Lạc Mai thích con gái , nếu có chắc là cũng bất đắc dĩ mà thôi . Và nhất định phải có nguyên do . Cái nhìn đầy kinh nghiệm của người đàn ông lão luyện tình trường cho anh biết điều ấy . Lạc Mai không khác gì với những cô gái xinh đẹp mà anh đã từng biết , rõ ràng cô cũng có xúc cảm và rất là cảnh giác với đàn ông . Chuyện cặp bồ với Thảo Sương có lẽ chỉ là một bức bình phong giả tạo để che đậy đi trái tim yếu đuối của cô . Có thể Lạc Mai đã trải qua một mối tình và mang trong lòng một nổi hận sâu sắc về tình yêu đó . Vũ Phong chợt nhận ra mình chợt quan tâm quá mức đến Lạc Mai như vậy . Tự hỏi lòng , Vũ Phong cũng không tìm ra được lời giải đáp . Chỉ biết rằng với Lạc Mai , anh có một cảm giác lạ lùng và vì vậy , anh muốn làm bạn với cô hơn bất cứ ai hết .
Lạc Mai vẫn ngồi bất động trên giường , tóc tai rũ rượi cô vẫn không buồn chải . Thảo Sương đã gây cho cô nổi thất vọng quá lớn rồi . Lần đầu tiên , Lạc Mai nhận ra mình quá lầm lẫn . Thì ra trên đời này đâu chỉ có đàn ông xấu , cả phụ nữ cũng biết lường gạt người ta mà thủ đoạn xem ra còn tinh xảo hơn nhiều . Cô đã lầm khi tin vào Thảo Sương . Cô ấy cũng không thoát khỏi sự cám dỗ của tình yêu trai gái , không coi cô là một bạn tình , không thực hiện đúng những gì mà hai người từng giao ước với nhau . Lạc Mai thấy buồn quá ! Với Thảo Sương mà còn như thế thì cô còn biết tin vào ai nữa bây giờ .
Về Đầu Trang Go down
 
NẮNG BÊN THỀM
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Welcome Diễn đàn Bóng Ma Chát :: TRUYỆN ONLINE :: Truyện Dài-
Chuyển đến