Welcome Diễn đàn Bóng Ma Chát
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 NẮNG BÊN THỀM

Go down 
Tác giảThông điệp
hoatuongvicanhmong
Quản Trị Forum
Quản Trị Forum
hoatuongvicanhmong


Tổng số bài gửi : 44
Điểm : 153
Danh tiếng : 17
Join date : 13/03/2013

NẮNG BÊN THỀM Empty
Bài gửiTiêu đề: NẮNG BÊN THỀM   NẮNG BÊN THỀM I_icon_minitimeFri Apr 05, 2013 10:00 am

NẮNG BÊN THỀM (TT PHẦN 3)
TÁC GIẢ UYÊN NHI

Có tiếng gõ cửa phòng . Không cần hỏi , Lạc Mai cũng biết là Thảo Sương đã đến bởi vì hai lớp cửa trong ngoài đều có khoá , chỉ có Thảo Sương mới có chìa khoá riêng để vào ngôi biệt thự này mà thôi . Lạc Mai sầm mặt lại , cất giọng cốc lốc :
- Vào đi !
Cánh cửa bật mở . Đôi mắt của Lạc Mai mở to và ngạc nhiên . Người mở cửa không phải là Thảo Sương mà là Vũ Phong . . Anh đến với một túi thuốc trong tay .
- Lại là anh ư ? Sao… . Sao anh vào được đây ? Sao anh biết nhà của tôi ?
Vũ Phong mỉm cười đáp :
- Tôi nhớ số xe taxi chở cô , đến công ty taxi thuyết phục họ nói ra địa chỉ . Chuông cổng của cô có lẽ bị hư nên bấm hoài củng chẳng thấy người , sực nhớ ra chân cô còn đau chắc đâu thể ra mở cổng được nên tôi mới trèo tường mà vào đó .
- Trèo tường ? Anh có biết đó là hành vi bất minh không ?
- Biết , nhưng lòng tôi trong sáng thì được rồi . Cô cũng biết tôi là người tốt mà .
- Anh tới đây làm gì ?
- Muốn xem vết thương của cô thế nào rồi và đem lại cho cô một số thuốc có công dụng trị thương để nhanh chóng mà hồi phục sức khoẻ .
Lạc Mai lắc đầu :
- Anh mang về đi . Tôi đã nói là không thích anh biết nhà của tôi , lại càng không muốn gặp lại anh lần nữa . Tôi không cảm ơn anh đâu , đừng có tốt với tôi như thế !
- Lạc Mai à ! Tôi tốt với cô không phải đến để nghe cô nói tiếng cảm ơn đâu .
- Vậy thì tại sao chứ ?
- Tại tôi thích làm vậy .
- Anh đã làm trái ý của tôi rồi . Người tôi đang mong chờ là Thảo Sương chứ đâu phải là anh đâu .
Vũ Phong gật đầu :
- Tôi biết . Người ta nói với tôi , cô là người bệnh hoạn , nhưng tôi lại không tin .
Tưởng rằng Lạc Mai sẽ chối quanh , nhưng không ngờ cô lạnh lùng thừa nhận :
- Phải . Tôi là kẻ đồng tính luyến ái và đang giữ vai trò như một người đàn ông . Do vậy tôi chỉ thích con gái mà thôi , anh biết rồi thì hãy mau mau mà biến mất đi .
Vũ Phong đến ngồi gần Lạc Mai :
- Vì sao mà tôi phải đi ? Cho dù cô tự nhận mình là đàn ông thì đàn ông cũng phải có bạn chứ . Cứ coi như mình là cùng một phe đi , tứ hải giai huynh đệ đó mờ .
Vũ Phong vừa nói vừa choàng tay thân mật lên vai Lạc Mai . Cô lập tức đẩy tay của anh ra , vẻ mặt lộ rõ sự tức giận .
- Đủ rồi nha . Nếu anh còn có lương tâm thì biến ngay tức thì đi . Đừng có lợi dụng lúc tôi đang bị thương không thể đối phó được mà giở trò sàm sỡ với tôi . Cho dù là anh có cứu mạng tôi , tôi cũng không tha thứ cho anh đâu .
- Cô đừng có hiểu lầm , tôi không có ý xấu như vậy . Mà nè , nếu cô thật sự là “đàn ông” thì tại sao lại sợ đàn ông sàm sỡ với mình chứ ? Tôi thấy những cô nàng đồng tính coi sự đụng chạm với đàn ông là chuyện nhỏ mà thôi , vì tâm lý của họ coi chúng tôi “cùng phe” đó mà . Mục tiêu của họ là con gái . Còn cô thì khác . Như vậy đâu có giống ômôi .
Lạc Mai trợn trừng mắt :
- Anh nói lảm nhảm cái gì vậy ? Lập tức ra khỏi đây ngay đi .
Đúng lúc đó Vũ Phong nghe tiếng xe Honda chạy vào cổng biệt thự . Lạc Mai lộ vẻ bối rối .
- Thảo Sương đến rồi ! Anh không thể có mặt trong phòng của tôi được . Lúc nãy anh có đem xe đến hay không ?
- Dĩ nhiên là không . Tôi đi xe của công ty và đã bảo tài xế về trước rồi .
- Vậy thì anh hãy tạm thời lánh mặt đi , tôi không muốn cho Thảo Sương biết là có mặt của đàn ông trong phòng tôi .
- Được . Nhưng trốn ở đâu bây giờ ? Nhà của cô , làm sao mà tôi biết ?
Lạc Mai đưa tay chỉ vào phía sau của cái tủ đứng :
- Ở đó có một bức rèm che để thay y phục , anh chịu khó vào trong đó một lát đi .
Vũ Phong nhún vai rồi cũng làm theo lời của Lạc Mai . Bóng anh vừa khuất sau tấm rèm thì Thảo Sương cũng vừa vào đến . Thấy cô , Lạc Mai làm mặt giận .
- Em còn đến đây làm gì ?
Nhìn thấy vẻ mặt xanh xao của Lạc Mai và bờ vai quấn băng trắng của cô , Thảo Sương không tránh khỏi chạnh lòng . Cô sà xuống bên giường , đưa tay sờ nhẹ và vết thương . Giọng ngọt như mật :
- Đừng giận nữa . Em không biết là Mai bị thương mà . Sao lại đến nông nỗi này chứ ? Báo hại đêm đó người ta đợi dài cả cổ luôn .
- Cái gì ? Lạc Mai định sửng cồ lại nhưng cô sực nhớ là Thảo Sương không hề hay biết cô đi với Vũ Phong đến chỗ hẹn nên cô đã dằn lại và sẵn đó thử lòng của Thảo Sương luôn :
- Em đợi tôi ở đâu ?
- Dĩ nhiên là ở cửa hiệu rồi . Mai bảo đến đó đón em để đi chúc mừng sinh nhật đó mà .
- Nhưng sau đó tôi đã nhắn máy cho em sao mà em không trả lời .
- Em không đem theo máy nhắn tin nên không biết .
- Thế còn vụ tai nạn của tôi , có biết không ?
- Vừa mới biết đây thôi . Người đàn ông đó mẹ em định chọn làm rễ nhưng em đã từ chối . Hắn biết em có quan hệ đặc biệt với Mai nên mới ra tay .
- Hắn đến nói cho em biết hả ?
Thảo Sương gật đầu :
- Phải . Sáng nay em chuẩn bị đi là , hắn đến đón và bảo em không cần gặp Mai nữa . Hay tin , em vội đến đây ngay .
- Em nói thật lòng chứ ?
- Dĩ nhiên là thật rồi . Ngoài gia đình , em chỉ có Mai là người bạn duy nhất mà thôi . Em không quan tâm Mai thì quan tâm ai chứ ?
- Vậy… . em có thể vì tôi mà bỏ đi đến sống ở một nơi khác không ? Sống với tôi suốt đời ?
- Đi đâu cơ ?
- Đi đâu cũng được , miễn là rời khỏi thành phố này . Tôi hứa sẽ bảo đảm cho em một cuộc sống đầy đủ .
- Nhưng em còn gia đình , không dễ dàng vứt bỏ như vậy được đâu .
Lạc Mai nhếch môi :
- Em mà quan tâm tới gia đình sao ? Tôi nghĩ là em không dứt bỏ được tình yêu vừa chớm nở của mình thì đúng hơn .
- Mai muốn nói tới Cao Hoài đó hở ? Chuyện hắn đâm Mai , em không biết thật mà . Em không có tình yêu với hắn .
- Tôi biết vì vậy nên hắn mới nổi cơn điên . Nhưng tôi không muốn đề cập đến người đó . Tôi muốn nói đến Vũ Phong kia kìa .
- Vũ Phong ? Là ai vậy ?
Thái độ giả dối của Thảo Sương làm Lạc Mai lợm giọng , cô không ngờ ả lại diễn xuất quá thành công . Giọng cô gay gắt :
- Đừng đóng kịch trước mặt của tôi nữa . Em mà không quen biết Vũ Phong hay sao ? Tôi đã từng thấy em ngồi chung xe với anh ta mà , anh ta còn nói em là người chủ động… .
- Hắn nói dối ! Nhưng sao mà hắn lại nói với Mai chuyện này ?
- Vì tôi đã có lần đón đường đánh hắn . Giờ tôi muốn nghe sự thật từ nơi em .
Thảo Sương chối lia :
- Em không có đâu .
- Vậy em chưa từng hẹn hò với Vũ Phong hay sao ?
- Không . Em làm sao mà quen biết với con người đa tình như vậy chứ ? Đúng là lần đó ở quán bar em bị hắn tán tỉnh nên có hơi xiêu lòng đôi chút , sau đó Mai đã nhắc nhở em rồi mà , không lẽ em không còn nghe lời của Mai sao ? Với em , Mai tốt hơn bất cứ người đàn ông nào trên đời này . Em cần Mai chứ không cần họ .
- Vậy hả ? Giả dụ như ở trứơc mặt của Vũ Phong , em có dám nói những lời này hay không ?
- Dám chứ sao không ? Em nhất định sẽ nói rõ với hắn… .
Thảo Sương vừa dứt lời , Lạc Mai đã nói lớn :
- Anh đã nghe rõ rồi chứ ? Mời ra đối chứng đi…
Vũ Phong từ sau tấm rèm bước vội ra . Vừa nhìn thấy mặt anh , Thảo Sương đã biến sắc . Giọng cô run run như thốt chẳng nên lời :
- Vũ Phong ! Sao… . Anh lại ở đây ?
Lạc Mai đáp thay anh :
- Là tôi mời anh ta đến đây đó . Bây giờ hai người đã đối mặt nhau rồi , làm ơn cho tôi biết là ai theo ai được chứ ?
Vũ Phong bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ bối rối của Thảo Sương , nói từng tiếng một :
- Em nói đi , thực chất em thích anh hay thích Lạc Mai ? Tâm lý của em bình thường hay bịnh hoạn ? Câu trả lời của em rất quan trọng đối với anh , anh sẽ quyết định tuỳ thuộc vào lời giải đáp của em đó .
Thảo Sương lúng túng không biết phải trả lời như thế nào . Cô không thể đoán ra được ý của Vũ Phong sau câu nói đó , cô thích anh nhưng cũng không muốn mất đi nguồn lợi lớn nhận được từ phía của Lạc Mai . Trong tình huống bất ngờ như vậy , cho dù có xảo quyệt đến đâu , Thảo Sương cũng thể nào nghĩ ra cách ứng phó , đành cúi mặt lặng yên .
Lạc Mai chiếu tia nhìn giận dữ về phía cô , giọng run lên vì tức :
- Sao ? Hết còn gì để nói rồi phải không ? Bao lâu nay cô lừa dối tôi , mãi đến bây giờ tôi mới hiểu ra . Tiếc rằng tôi quá ngu muội một thời gian quá dài rồi . Bây giờ thì đừng hòng . Thảo Sương . Quan hệ của chúng ta kết thúc từ hôm nay !
Thảo Sương ngước mặt lên ngó sững Lạc Mai rồi nhìn qua Vũ Phong . Sau cùn cô thu hết can đảm thú nhận :
- Lạc Mai , xin lỗi cô . Tôi… thật ra , tôi cũng không cố ý làm như vậy đâu . Vì cô tốt với tôi cho nên tôi không muốn làm cho cô thất vọng , tôi biết cô rất oán hận đàn ông , tôi chỉ muốn xoa dịu cô thôi . Vì vậy… .
- Vì vậy cô đã cố tình đóng vai nhân tình để lợi dụng tôi phải không . Đừng giả nhân giả nghĩa nữa . Người thực dụng như cô thì làm gì mà biết thương xót cho ai . Cô đi đi ! Hãy mau chóng rời khỏi căn nhà này đi và đừng bao giờ để cho tôi gặp lại mặt của cô nữa .
- Lạc Mai ! Vậy… . . cô không buộc tôi phải nghỉ việc ở shop thẩm mỹ chứ ? Công việc đang trôi chảy , cô đừng vì chuyện này mà bảo họ sa thải tôi nha . Tôi xin cô đó , Lạc Mai !
Lạc Mai nhếch môi :
- Yên tâm đi , tôi không phải là loại người nhỏ mọn như vậy . Những gì đã cho cô , tôi không lấy lại đâu . Cô cứ tiếp tục làm công việc của mình , nhưng tôi nhắc luôn cho cô nhớ , không có tôi chống lưng cho cô thì cô phải làm việc cho thật đàng hoàng , nếu không cô sẽ bị đuổi việc đó !
- Tôi biết . Tôi nhất định sẽ cố gắng mà .
- Cô về nhà đi . Tự hậu đừng bao giờ đến đây nữa .
Thảo Sương đưa mắt nhìn Vũ Phong , nói bằng giọng van nài :
- Anh đưa em về nhà đi , anh Phong . Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi , người bệnh hoạn là Lạc Mai không phải là em . Vậy chuyện giao du giữa chúng tao không còn trở ngại gì nữa . Lạc Mai đã nói vậy thì cổ không ngăn cản anh tiến đến với em đâu .
Vũ Phong đáp lại bằng giọng chắc nịch :
- Sẽ không có ai ngăn cản được anh nếu như ý anh đã quyết . Nhưng cũng không ai thuyết phục được anh nếu mà anh không muốn . Thảo Sương , anh rât tiếc không thể chiều theo ý của em được đâu . Em tự mình đi về nhà đi , anh có chuyện cần phải nói với Lạc Mai .
- Anh và cô ta thì có chuyện gì ? Lạc Mai rất là ghét anh , anh không biết hay sao hả ?
Lạc Mai chậm rãi lên tiếng :
- Thảo Sương nói đúng đó . Tôi ghét anh và cũng không muốn anh ở lại đây đâu . Vấn đề đã sáng tỏ ra rồi . Anh nên đưa cô ấy về nhà đi… sau này hai người đừng bao giờ làm phiền tôi nữa .
- Lạc Mai !
- Đừng nói gì nữa . Tôi mệt mõi lắm rồi . Giờ đây , tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi mà thôi . Anh làm ơn đưa Thảo Sương đi… . Đi mau đi ! Hai người còn ở lại đây , trong lòng của tôi khó chịu lắm .
Vũ Phong mím môi :
- Nếu là vậy , tôi sẽ đi để cho cô thư giãn đầu óc , cô nhớ cẩn thận khi di chuyển kẻo bị té thì vết thương sẽ nặng hơn đó . Hay là để tôi giúp cô tìm một người làm nhé ?
Lạc Mai xua xua tay :
- Không cần đâu ! Tôi biết tự chăm sóc cho mình , không cần ai quan tâm đâu !
Thảo Sương chủ động kéo tay của Vũ Phong :
- Cổ đã nói như vậy rồi anh còn băn khoăn cái gì nữa hả . Đưa em về nhà đi anh !
Vũ Phong nhìn Lạc Mai , cô nằm trở xuống chiếc divan xoay mặt vào tường . Anh đành miễn cưỡng đi ra với Thảo Sương . Ra tới bên ngoài , cô đưa chìa khoá xe mình cho anh . Ngồi phía sau , Thảo Sương tự động ôm chặt lấy eo của anh thật là tự nhiên như hai người đã là bồ bịch với nhau . Cử chỉ của cô làm Vũ Phong không tránh khỏi sự coi thường . Anh so vai :
- Bộ với đàn ông nào em cũng dễ dàng thân mật như vậy sao hả ?
Thảo Sương nũng nịu :
- Đâu có ! Chỉ với anh mà thôi . Em mong sau này mình sẽ như thế này mãi .
Vũ Phong cho xe chạy thật nhanh . Tiếng anh hoà lẫn với tiếng gió .
- Thế này là thế nào ? Em đừng quên là anh đã có bạn gái .
- Nhưng hai người đã xa nhau lâu rồi mà . Lần nào em gặp anh , anh cũng chỉ có một mình à , em rất muốn được thế vào chỗ cô gái đó trong trái tim của anh .
- Không được đâu , Thảo Sương . Chúng ta không hợp với nhau đâu , em không nên chỉ biết có mình như thếy . Nếu như lúc nãy Lạc Mai không lên tiếng , anh sẽ không đi với em đâu .
Nghe Vũ Phong nhắc lại đến Lạc Mai , Thảo Sương đâm ra hoài nghi anh :
- Nhắc tới mới nhớ , anh tới đó làm gì ? Sao anh lại biết nhà của cô ta vậy ?
- Đó là chuyện của anh , em lấy quyền gì mà thắc mắc chứ ?
- Nói cho em nghe đi mà , anh dễ quạu vậy sao ?
- Ai biểu em hỏi anh bằng giọng đó .
- Thì bây giờ em hỏi đàng hoàng nè . Sao anh lại quan tâm đến một người có bệnh như Lạc Mai vậy hả ?
Vũ Phong đáp thật lòng :
- Anh không tin là cô ta có bệnh .
- Tại sao chứ ?
- Bởi vì một người bệnh đồng tính luyến ái , vì là tâm lý biến thái nên yêu người cùng giới một cách điên cuồng , bất chấp tất cả . Và họ sẽ có mối quan hệ bệnh lý với nhau bằng cả thể xác lẫn tâm hồn . Nhưng em đã từng nói là Lạc Mai chưa hề làm gì em kia mà . Vả lại , đúng ra khi biết em phản bội , phản ứng của Lạc Mai phải rất dữ dội kia kìa . Cô ta có thể giết chết em như các cô đồng tính thường làm , còn không thì sẽ hạ thủ tình địch của mình . Lạc Mai đã không làm điều đó . Cô ta chỉ tỏ vẻ thất vọng nhưng rồi sau đó lại bằng lòng cho em được tự do . Em không thấy làm lạ sao ?
Thảo Sương ngồi lặng im . Thái độ đó càng làm cho Vũ Phong nghi hoặc , anh dịu giọng hỏi :
- Có phải em cũng biết Lạc Mai không có bệnh không ?
- Không . Lạc Mai có bệnh mà . Cô ta thực sự là ômôi , cổ ghét đàn ông lắm .
- Đó chẳng qua là biểu hiện của một tâm lý thất thường mà thôi . Anh tin Lạc Mai có một nguyên nhân gì khi làm như thế .
Thảo Sương nhìn sững vào Vũ Phong qua kính xe :
- Làm sao mà anh biết được ?
- Trực giác .
- Anh tin vào trực giác của mình sao ?
- Phải . Đừng giấu anh nha Thảo Sương . Anh đoán là em cũng biết sự thật mà .
- Em không biết gì cả đâu . Em chỉ mới quen biết Lạc Mai chưa đầy hai năm nay , làm sao mà biết hết cả đời tư của cổ chứ . Mà cho dù có biết , em cũng không thèm nói với anh đâu .
- Em không nói anh cũng sẽ có cách tìm hiểu ra .
- Tại sao mà anh cần phải tìm hiểu chuyện này ? Tại sao anh lại quan tâm nhiều đến Lạc Mai như vậy ?
- Vì anh thích cổ mà !
Thảo Sương trợn tròn mắt :
- Anh… . . anh không đùa chứ ? Anh thích đứa con gái không bình thường như Lạc Mai à ?
- Phải . Với anh , cổ hoàn toàn bình thường .
- Anh điên rồi Vũ Phong à ! Lạc Mai làm sao mà có thể chấp nhận anh chứ ? Không có em , rồi cô ta cũng tìm được một người con gái khác mà thôi . Trong tình cảm của cổ nhất định không có bóng dáng của đàn ông đâu . Anh đừng có nằm mơ nữa . Chi bằng anh hãy chấp nhận em đi , người con gái thật lòng yêu anh .
Vũ Phong thắng xe lại bên vệ đường . Anh quay phắt lại nhìn Thảo Sương chằm chằm :
- Thật lòng yêu anh ? Em nói mà không biết hổ thẹn . Vừa rồi ai đã khẳng định với Lạc Mai là bị người ta tán tỉnh , ai đã phê phán anh đa tình và hứa hẹn chỉ biết có mình Lạc Mai mà thôi .
- Em xin lỗi . Hoàn cảnh của em lúc đó không thể nói khác được . Vậy mà anh giận ư ? Sao anh nhỏ mọn đến thế !
- Cái gì ? Em đã không thừa nhận sự gian trá của mình còn dám nói là anh nhỏ mọn ? Con người của em đáng sợ quá , Thảo Sương . Anh cũng giống như tánh của Lạc Mai , rất dị ứng với mấy người giả dối . Gạt người ta được một lần thì sẽ có lần sau nữa . Biết đâu mai mốt em gặp được đối tượng mới rồi sẽ nói với anh là em chưa bao giờ yêu thương anh .
- Vũ Phong à… .
- Thôi đi thôi đi , không nói nhiều nữa . Anh rất sợ đàn bà miệng lưỡi như em . Nể tình em từng tiết lộ thân thế của Lạc Mai cho anh , anh thành thật khuyên em câu này nhé . Em nên suy nghĩ kỹ lại đi , sửa chửa sai lầm của mình và chấp nhận tình yêu của Cao Hoài đi . Anh ta mới đúng là một người đàn ông thực sự yêu thương em đó .
Thảo Sương trợn tròn mắt :
- Anh nói cái gì vậy ? Sao anh lại… .
- Thảo Sương . Anh thành thật xin lỗi vì anh không thể nào đáp ứng lại tình cảm của em được . Nhưng anh biết là Cao Hoài thương em thật lòng , em đừng nên để lỡ mất hạnh phúc . Thôi , mình chia tay ở đây nhé . Sau này đừng gặp nhau nữa thì sẽ tốt hơn cho hai bên . Tạm biệt em nhé .
Dứt lời , Vũ Phong xuống xe băng vội qua bên kia đường và gọi ngay một chiếc xe ôm đang đậu gần đó . Bác tài chở Vũ Phong lao vút đi trên con đường ngược chiều với Thảo Sương , bỏ mặc cô đứng chết lặng bên chiếc xe của mình .
Thảo Sương tức lộn ruột . Điều làm cô bàng hoàng nhất là Vũ Phong đã tự khẳng định là anh ta thích Lạc Mai . Con nhỏ ái nam ái nữ đó có gì mà hơn cô chứ ? Chỉ được cái có tiền… Vũ Phong giàu như thế , lẽ nào mà còn ham hố vật chất sao ? Lần đầu tiên Thảo Sương bị một người đàn ông từ chối , trong khi trước đây chỉ có cô là bỏ rơi đàn ông mà thôi . “Hừ ! Lại còn bảo mình chấp nhận Cao Hoài nữa chứ . Cái gã thợ hồ suốt đời lam lũ đó bộ xứng với mình lắm sao ? Vũ Phong ! Anh đã xử sự với tôi như vậy , nhất định sau này anh sẽ hối hận đó” . Thảo Sương lên xe nổ máy , mím môi tăng ga cho xe vọt thật nhanh , trong lòng căm phẫn đến tột độ . Về đến nhà , cô chạm mặt ngay với Cao Hoài . Đang bực tức , Thảo Sương sẵng giọng :
- Anh còn đến đây làm gì nữa chứ ? Làm phiền tôi nhiều như vậy bộ chưa thấy đủ sao ?
Đúng lúc bà Chi mang cà phê từ dưới nhà lên , nghe giọng nói cau có của con gái , bà liền mắng con :
- Hoài đã ngồi đợi con gần tiếng đồng hồ rồi , sao con vừa về mà đã nhăn nhó cộc cằn như vậy ?
- Con không hẹn anh ta , và cũng không muốn gặp mặt anh ta nữa . Mẹ có biết là anh ta đâm Lạc Mai bị thương không ?
- Biết . Hoài kể cho mẹ nghe hết rồi . Con vì chuyện đó mà nổi giận hả ? Xem ra con càng lúc càng lậm sâu vào cái tình cảm bệnh hoạn đó rồi Sương à ! Hoài làm như vậy chỉ vì con mà thôi , sao con lại… .
- Ảnh mà vì con à ? Vì bản thân của ảnh thì đúng hơn . Ảnh muốn con từ bỏ Lạc Mai để làm bạn gái của ảnh , nhưng con không đồng ý . Vậy là nổi cơn điên lên đi chém người ta . Cho dù ảnh có giết chết Lạc Mai con cũng không bao giờ làm bạn với ảnh đâu .
Hoài bực dọc lên tiếng :
- Vì em yêu người đàn ông khác chứ gì ? Thật tiếc cho em , Vũ Phong nói với anh là bạn gái của anh ta đang ở nước ngoài . Hắn không có tình ý gì với em đâu , đừng có mơ tưởng hão huyền nữa .
- Mặc kệ tôi ! Anh lấy quyền gì mà xen vào phá hoại tình cảm riêng tư của tôi chứ ? Cao Hoài ! Anh đi đi ! Đừng bao giờ trở lại đây nữa . Tôi không muốn gặp mặt của anh !
Cao Hoài vụt đứng lên :
- Được ! Em đuổi thì anh đi . Đây là lần cuối cùng anh đến đây gặp em , sau này sẽ không có chuyện như thế nữa . Chúc em sớm tìm được người tình như ý . Anh mong em hạnh phúc . Nói đoạn anh cúi đầu chào bà Chi rồi đi nhanh ra cửa . Hành động đó của Hoài làm cho Thảo Sương có chút ngạc nhiên . Đây là lần đầu tiên cô thấy Cao Hoài có thái độ dứt khoát như vậy . Những lần trứơc , cô cũng từng đã lên tiếng đuổi anh , thậm chí bỏ vào trong phòng không hề tiếp chuyện với anh , nhưng Cao Hoài vẫn kiên trì đợi cho đến lúc cô chịu ra gặp anh . Còn bây giờ , anh vội vã bỏ đi như vậy , Thảo Sương đoán không phải là vì Cao Hoài tự ái , mà là vì… . Tình cảm của anh không còn như xưa . Nhưng lẽ nào mà Cao Hoài thay đổi nhanh như vậy ? Mới đêm qua anh vẫn còn tìm kiếm cô đến tận khuya mà… .
- Thảo Sương !
Bà Chi bước đến gần bên cô , vẻ mặt không giấu nỗi bất bình :
- Con đối xử với Cao Hoài vô tình vô nghĩa đến như vậy sao ? Coi chừng tương lai con bị quả báo đó !
Thảo Sương cãi lại :
- Con có hứa hẹn gì với hắn đâu mà mẹ lo . Mẹ sợ hắn bỏ đi luôn hả ? Hổng có đâu . Lần nào cũng vậy mà , anh ta đi rồi mai chiều gì cũng trở lại tìm con mà . Mấy trò này tái diễn nhiều rồi ! Cao Hoài si mê con như vậy , mẹ còn lo gì chứ ? Con liên tục từ chối lời tỏ tình của hắn , thế mà hắn có bỏ qua cho con đâu .
- Lần này thì khác đấy Sương ạ ! Cao Hoài không quay lại nữa đâu , con đừng quá tự tin rồi đâm ra tự phụ…
- Sao mẹ lại nói thế ? Không lẽ… . Cao Hoài đã tâm sự với mẹ chuyện gì sao ?
Bà Chi buồn bã đáp :
- Cậu ấy nói với mẹ là cậu ấy sắp đi xa nên muốn gặp con lần cuối .
Thảo Sương ngạc nhiên :
- Đi xa ! Hắn ta đi đâu vậy mẹ ?
- Cao Hoài có người cậu ở Mỹ về . Ông ta nói ở một nông trường lớn bên Mỹ đang tuyển dụng công nhân , nhưng giá tiền công so với thị trường bên đó hơi rẻ nên ít ai đến nhận việc . Ông ấy về ViệtNam tìm giúp cho ông chủ một số người .
- Qua bên đó làm gì hả mẹ ?
- Mẹ cũng không biết nữa . Nghe Cao Hoài nói là chăm sóc trồng trọt gì gì đó , riêng cậu ấy thì nhận nhiệm vụ hái trái cây rồi trực tiếp giao hàng cho con buôn , phải chở đến tận nơi . Lương trả bằng dollar , ăn theo sản phẩm . Cao Hoài không muốn đi vì còn vướng bận tình cảm với con . Vừa rồi cậu ấy có ý đợi con về hỏi ý xem sao :
- Hỏi ý của con à ?
Bà Chi gật đầu :
- Phải . Cao Hoài rất tôn trọng ý kiến của con . Nếu con không muốn cậu ấy đi , cậu ấy sẽ ở lại . Nhưng chưa kịp nói thì con đã mở miệng đuổi người ta . Bao nhiêu đó đủ để cho Cao Hoài thức tỉnh và nhận ra rằng con chưa bao giờ nghĩ đến cậu ấy , ngay cả tình bạn còn không có huống chi là tình yêu . Mẹ nghĩ là cậu ấy đã hết hy vọng nên ra đi là chuyện phải thôi .
Thấy Thảo Sương có vẻ bất ngờ rồi sau đó im lặng suy nghĩ , bà Chi tiếp tục thuyết phục cô :
- Bây giờ con suy nghĩ lại vẫn còn kịp đó Sương . Tối nay Cao Hoài mới đến gặp ông cậu của mình để trả lời cho việc đi hay ở . Thời gian xuất khẩu lao động ở nông trường bên Mỹ là ba năm , có hợp đồng rõ rệt . Nếu như con thấy nuối tiếc , thì giữ chân cậu ấy lại đi .
Thảo Sương vẫn lắc đầu :
- Giữ hắn lại làm gì khi trong lòng con không có một chút tình cảm nào hết . Cao Hoài không xứng đáng với con đâu ! Con gái mẹ đâu thể nào làm vợ một anh thợ lam lũ như vây được chứ ?
- Trước đây mẹ cũng đã từng suy nghĩ như con , muốn gã con vào một gia đình khá giả để con được hưởng phước . Nhưng bây giờ mẹ đã suy nghĩ lại rồi . Qua một thời gian gần gũi Cao Hoài , mẹ nhận ra cậu ấy rất tốt bụng , quan trọng nhất là thật lòng yêu con vô cùng . Thảo Sương à , con nghĩ đi , ngoại trừ Lạc Mai ra , những đối tượng mà con chọn không có một người nào chọn lại con , họ chỉ xem con như một thứ đổi chác , mẹ con mình vì mờ mắt trước vật chất và ham thích cuộc sống an nhàn thụ hưởng nên đã không nghĩ đến điều này . Nói ra con đừng buồn , mẹ thấy con không được người ta coi trọng , ngay cả người đàn ông mà con thích , họ cũng không có chút tình cảm gì với con . Vậy tại sao con không mở lòng đón nhận Cao Hoài chứ ? Anh ta tuy không giàu có bằng ai nhưng có một trái tim chân thật , thôi thì thà sống chật vật một chút nhưng bù lại con có được hạnh phúc gia đình , như thế không tốt sao ? Cao Hoài nặng tình với con như vậy , cậu ấy không để cho con khổ đâu mà lo .
- Con không cần biết trong đầu hắn nghĩ gì , chỉ biết là con không thích hợp lấy một người chồng như vậy . Con không thích một cuộc sống chật vật , vì con xài tiền bạc thoải mái quen rồi .
- Những thứ con có được là do Lạc Mai cung phụng , còn trước đây là do con lợi dụng tình cảm của đàn ông . Bây giờ Lạc Mai không còn chấp nhận con nữa , người đàn ông mà con thích cũng chối bỏ con nữa . Mẹ xem con lấy cái gì để tiêu xài hoang phí nữa đây ?
- Mẹ đừng nói như thế . Xài tiền con kiếm được , mẹ và chị Hai cũng có phần kia mà . Ngay từ đầu , mẹ đã chấp nhận cho con làm như thế thì bây giờ con cũng cứ thế mà làm , không cần biết ngày mai ra sao !
- Đừng như vậy mà Sương ! Hiện tại thì mẹ rất là hối hận vì trước kia mẹ đã sai . Lẽ ra mẹ không nên để cho con sống buông thả như vậy đâu . Con gái như bông hoa chỉ một thời xuân sắc , rồi cũng sẽ lụi tàn , con hiểu không ? Cao Hoài thực sự là người đàn ông có trách nhiệm , con làm vợ cậu ấy sẽ hạnh phúc mà .
Thảo Sương cau mày :
- Con đã nói là không thích hắn mà , mẹ có nói suốt đời cũng như vậy mà thôi à .
Dứt lời , Thảo Sương bỏ về phòng , cô nằm xoãi người trên giường , mắt ngước nhìn lên trần nhà đăm chiêu suy nghĩ . Cô không thấy tiếc nuối gì về chuyện ra đi của Cao Hoài , thậm chí còn coi như vừa trút được gánh nặng trên vai . Giờ đây , trong lòng của Thảo Sương , ấm ức nhất vẫn là chuyện của cô và Vũ Phong . Cô thực sự thích anh chàng đẹp trai giàu có này , vậy mà anh ta chỉ lợi dụng cô để tìm hiểu về Lạc Mai mà thôi . Thảo Sương cảm thấy tức trong bụng . “Cái bà đó hung dữ với anh ta như vậy mà ảnh lại phát sinh tình cảm , trong khi mình chiều chuộng cầu cạnh anh ta hết cả lòng , vậy mà anh ta vẫn ngoảnh mặt làm ngơ . Lạc Mai có cái gì tốt chứ ? Con nhỏ đó đâu có thích đàn ông đâu ? Trước kia nó đã từng bị quá nhiều cú sốc đến nỗi tâm lý bị biến thái rồi , không hiểu Vũ Phong nhìn thế nào mà lại phát hiện ra Lạc Mai không phải bị ômôi chứ !” Thảo Sương mím chặt môi “mình phải nhất định không để cho Vũ Phong điều tra ra những tính khí thất thường của Lạc Mai . Nếu mà anh ta biết được , sẽ nhất định tìm mọi cách gần gũi nó và đưa nó trở lại với cuộc sống bình thường của người thiếu nữ . Rồi giữa họ sẽ phát sinh tình cảm… . . điều mà Thảo Sương không hề muốn xảy ra chút nào” . . Thảo Sương cố nghĩ cách để ngăn cản Vũ Phong đến với Lạc Mai , nhưng cách gì thì cô chưa tạm thời nghĩ ra . Chỉ biết rằng những gì mà Thảo Sương này không có được thì Lạc Mai cũng không thể có . Còn về duyên phận của cô ? Thảo Sương vẫn không muốn rời bỏ Vũ Phong . Cô đang chờ thời gian và cơ hội . Thảo Sương này không dễ gì đầu hàng số phận đâu ! .
Về Đầu Trang Go down
 
NẮNG BÊN THỀM
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Welcome Diễn đàn Bóng Ma Chát :: TRUYỆN ONLINE :: Truyện Dài-
Chuyển đến