Welcome Diễn đàn Bóng Ma Chát
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 NẮNG BÊN THỀM

Go down 
Tác giảThông điệp
hoatuongvicanhmong
Quản Trị Forum
Quản Trị Forum
hoatuongvicanhmong


Tổng số bài gửi : 44
Điểm : 153
Danh tiếng : 17
Join date : 13/03/2013

NẮNG BÊN THỀM Empty
Bài gửiTiêu đề: NẮNG BÊN THỀM   NẮNG BÊN THỀM I_icon_minitimeFri Apr 05, 2013 10:02 am

NẮNG BÊN THỀM (Phần 4)
TÁC GIẢ UYÊN NHI

Đang chăm chú xem lại bản đồ án từ phòng xây dựng đưa sang , Vũ Phong chợt nghe tiếng gõ cửa , kế đó là khuôn mặt rạng rỡ của Tuệ Quyên .
- Anh Hai !
Vũ Phong thoáng cau mày :
- Sao em lại đến đây vậy ?
Tuệ Quyên tươi cười chìa phong thư ra trước mặt của Vũ Phong :
- Anh có thư nè ! Là của chị Trinh đó . Chị ấy nhờ người mang thư về cho anh từ đất Pháp . Người ấy nói anh đọc xong nhớ hồi âm ngay , hai hôm nữa họ về lại Paris rồi .
Khác với sự tưởng tượng của Tuệ Quyên , Vũ Phong chẳng những không vui mừng mà ngược lại còn lạnh lùng xua tay .
- Em trả lại cho người ta đi . Nói với họ là anh không nhận đâu .
Tuệ Quyên trợn tròn mắt :
- Anh Hai à ! Anh chối bỏ quan hệ tình cảm với chị Mỹ Trinh sao ?
Vũ Phong thở mạnh ra :
- Không phải là anh chối bỏ cô ta , mà là cô ta tự rời xa anh mà . Những gì đã qua đi rồi không thể lấy lại được đâu . Mang trả thư cho người ta đi . Nhờ chuyển lời lại cho Mỹ Trinh rằng chuyện giữa anh và cô ta đã kết thúc hết rồi , không cần phải thư từ gì hết .
- Anh Hai à , sao anh không đọc thử xem chị ấy viết gì chứ , biết đâu chỉ đã suy nghĩ lại , và… . .
- Không cần em nói dùm cho người ta . Giờ này mới nghĩ lại thì không còn có ý nghĩ gì nữa đâu . Anh không cần biết cô ta viết cái gì trong đó , cũng không chấp nhận bất cứ một lời giải thích nào đâu dù bất cứ nguyên do gì .
Tuệ Quyên định nói nữa thì kỹ sư Lâm ôm chồng bản vẻ bước vào phòng của Vũ Phong . Rồi điện thoại reo vang liên tục . Vũ Phong hất hàm bảo Tuệ Quyên , giọng đầy mệnh lệnh :
- Em về nhà đi , anh còn nhiều việc phải làm lắm .
Không dám cãi lời của anh , Tuệ Quyên tiu nghỉu cầm phong thư bước trở ra . Vũ Phong ra hiệu cho kỹ sư Lâm ngồi xuống ghế đối diện đợi cho anh trả lời điện thoại xong rồi cùng bàn bạc kế hoạch xây dựng chung cư mà công ty anh đang định hợp tác với nhà thầu Nhất Long . Khi Vũ Phong rời khỏi văn phòng , kim đồng hồ chỉ đúng 17h30' . Anh bảo tài xế về nhà trước , còn mình thì tự lái xe đến biệt thự của Lạc Mai . Hai cánh cổng vẫn đóng im ỉm với một ổ khoá to tướng , trong sân lá rụng đầy . Vũ Phong ngồi im bên tay lái , nhìn cảnh vật với vẻ đăm chiêu . Không biết bây giờ sức khỏe của Lạc Mai ra sao rồi ? Chân của cô đã khỏi chưa và vết thương nơi vai có còn làm đau nữa không ? Có rất nhiều câu hỏi trong đầu Vũ Phong , cho đến nay anh vẫn chưa tìm ra lời giải đáp . Chỉ biết rằng nữa tháng trước anh có thuê một người giúp việc , đưa địa chỉ nhờ họ đến chăm sóc cho Lạc Mai nhưng mà cô đã từ chối . Vũ Phong đến thì cô đóng chặt cửa phòng không tiếp anh . Việc anh muốn làm bạn với cô thật không đơn giản chút nào . Nhưng Vũ Phong vẫn không hề nản chí . Anh rất mong Lạc Mai nghĩ lại và bằng lòng làm bạn với anh . Anh đã để cho cô có thời gian suy nghĩ . Vậy mà cô đã bỏ đi đâu , không biết về đâu ? Đây mới đúng là nhà của Lạc Mai , cô ấy đi đâu rồi cũng sẽ trở về mà . Vũ Phong lấy giấy viết cho cô mấy dòng trong xe của mình .
[navy]
“Ngày… . .
Lạc Mai !
Tôi đến thăm cô nhưng không gặp không biết cô tìm nơi chữa bệnh hay là cố ý lẫn tránh tôi . Nhưng tôi muốn làm bạn với cô và nhất định sẽ làm được chuyện đó . Cô không trốn tôi được suốt đời đâu . Hẹn gặp lại Lạc Mai và phút giây tao ngộ đó sẽ bắt đầu tình bạn .
Vũ Phong” ![/navy]

Viết xong , Vũ Phong dán tờ giấy lên cánh cửa bên trong rồi lái xe ra về . Anh cho xe chạy thật chậm để suy nghĩ . Không hiểu sao khi Tuệ Quyên đến gặp anh để thông báo về tin tức của Mỹ Trinh , lòng của Vũ Phong thật là dửng dưng thậm chí còn bực mình nữa , chẳng lẽ tình yêu ấy trong anh đã nguội lạnh rồi ? Mỹ Trinh ra đi chưa đầy một năm , song Vũ Phong cảm thấy như hai người đã xa cách từ lâu lắm rồi . Sau mấy tháng vật vã đau khổ , Vũ Phong đi gượng dậy để hiểu rằng mình cần quên . Và anh đã làm được điều đó . Quên đi mối tình đầu vui ít buồn nhiều . Người làm anh bận tâm bây giờ là Lạc Mai . Với Vũ Phong , cô là một bí ẩn cần khám phá . Anh đã bị sức hút mãnh liệt ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cô . Sự gai góc của cô không che đậy được một tâm hồn đầy sóng gió và cả một nổi buồn dịu vợi ẩn chứa trong đôi mắt nai tròn . “Nhất định là cô ta có tâm sự . Mình sẽ buộc cô ấy phải nói ra . Chỉ cần Lạc Mai nói , mình sẽ giúp được cổ” . Lòng của Vũ Phong tràn đầy hy vọng . Với tính cách đàn ông mạnh mẽ , Vũ Phong tin mình sẽ thuyết phục được Lạc Mai . Đó không phải là một người bệnh hoạn .
- Làm sao bây giờ hả anh Kỳ ? Anh Hai của em… hầu như đã quên hẵn chị Trinh rồi . Thư của chị ấy gởi về , ảnh không thèm đọc , còn bắt em mang trả lại cho người ta nữa . Lẽ nào anh ấy không còn nghĩ đến chị Trinh nữa ?
Tuệ Quyên buồn bã hỏi Vĩnh Kỳ khi hai người từ trong một hiệu ảnh bước ra . Họ đến đây để chụp ảnh cưới . Còn hơn một tuần nữa là hai người thành hôn rồi , nên Tuệ Quyên không ngần ngại tâm sự hết nỗi lo lắng trong lòng mình với người chồng sắp cưới . Vĩnh Kỳ choàng tay qua vai của cô , trả lời thật là nhẹ nhàng :
- Không thể trách Vũ Phong được em à , khi Mỹ Trinh đã đem lòng phản bội . Xa mặt cách lòng là lẽ đương nhiên thôi .
- Nhưng mà chị Trinh đâu có phản bội anh của em đâu ? Chị ấy chỉ “kết hôn giả” với mơ ước mong xuất ngoại . Sau này chỉ sẽ làm thủ tục ly dị và trở lại với anh của em mà !
- Vũ Phong không đồng ý chuyện ấy . Đàn ông nào cũng có tự trong hết em à . Anh ấy thừa sức lo cho Mỹ Trinh mà , nhưng cô ta muốn ra đi với một người đàn ông khác . Giả hay thật không cần bàn tới , Mỹ Trinh làm như vậy đã gây cho anh của em sự tổn thương quá nặng nề . Anh ấy đã ra tối hậu thư cho Mỹ Trinh lựa chọn , vậy mà cổ vẫn chọn ra đi . Vậy thì chia tay là đúng rồi . Nếu ở vào trường hợp của anh , anh cũng sẽ làm như vậy thôi .
- Dạo này ảnh hay đi đâu liên tục , khi về nhà thì lại thờ thẫn như người mất hồn . Anh là bạn thân của ảnh , anh không tìm hiểu dùm cho em coi là lý do gì vậy ?
- Đó là chuyện riêng của Vũ Phong mà em , anh không muốn xen vào . Ngoài công việc , anh ấy cũng phải có những phút giây thư giãn riêng tư chứ . Có thể anh ấy đang tìm hiểu một cô gái nào đó chăng ?
- Phải rồi ! Nhắc tới mới nhớ nha ! Anh Kỳ à , em hiện đang lo lắng trong lòng vì em nghi anh Hai thích cái cô đồng tính luyến ái đó .
- Em nói ai ? Thảo Sương hay Lạc Mai ?
- Là cái cô Lạc Mai đó . Anh Hai đã chăm sóc cô ta quá tận tình , còn tự động thuê người giúp việc đến nhà cho cô ta nữa .
Vĩnh Kỳ ngạc nhiên :
- Vũ Phong làm như vậy thật sao ?
- Em dối anh làm gì . Tuần rồi bà vú đến báo cáo với ảnh là Lạc Mai không cho bà ấy vào nhà , cổ nói không cần ai giúp đỡ cả , sau đó thì em thấy anh Hai cứ đi hoài . Không biết ảnh còn đang làm gì nữa .
- Tuệ Quyên à ! Em quên rằng Vũ Phong lớn hơn em rất nhiều tuổi và đã từng lăn lóc chốn tình trường . Anh Hai em không ăn hiếp người ta là phước lắm rồi , em đừng tưởng có người dụ được ảnh .
- Nghe nói mấy cô nàng ômôi gì gì đó cũng ghê lắm mà . Em sợ họ bỏ bùa anh Hai của em thôi .
Vĩnh Kỳ cười thành tiếng . Anh cốc nhẹ lên đầu của Tuệ Quyên .
- Đừng điên quá cô ơi ! Thời đại này mà làm gì còn có bùa ngãi nữa chứ hả , không ngờ em vẫn còn mê tín dị đoan đến như vậy . Nghe lời của anh đi , cứ yên tâm và mặc kệ Vũ Phong đi em . Anh ấy là một người đàn ông từng trải…
Tuệ Quyên trề dài môi :
- Từng trải mà không giữ được người yêu , để chị Trinh lên máy bay cùng người đàn ông khác .
- Đó là sự chọn lựa của Mỹ Trinh . Khi tình yêu không đủ sức giữ lấy trái tim thì có níu kéo lại cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi .
Tuệ Quyên vẫn lắc đầu :
- Em thật không hiểu nổi cánh đàn ông các anh , hình như với các anh , tình cảm không phải là quan trọng .
- Quan trọng chứ , nhưng cũng còn tuỳ ở đối phương . Nói tóm lại , Vũ Phong không có làm gì sai , em đừng ở đó mà cằn nhằn anh ấy hoài .
- Lạc Mai kìa ! Anh Kỳ !
Tuệ Quyên chợt kêu lên làm Vĩnh Kỳ ngưng ngay câu nói . Anh nhướn mắt theo cánh tay của cô chỉ , Vĩnh Kỳ nhìn thấy Lạc Mai đang đi vào văn phòng của công ty liên doanh MR . Cùng đi với cô có hai vị khách nước ngoài , họ vừa đi vừa trao đổi với nhau . Trông Lạc Mai không khác gì với hai ông khác kia . Cô cũng mặc đồ vest , đeo kiếng , đi giày Tây như đàn ông . Tuệ Quyên tặc lưỡi :
- Trông cô ta chẳng có một chút dịu dàng nữ tính nào cả . Đúng là dân ômôi mà .
- Ômôi cái gì chứ ! Có người đang bám đuôi cô ấy kìa ! Là người quen đó . Em nhìn kỹ xem .
Tuệ Quyên quay vội lại phía sau . Cô trố mắt , nếu Vĩnh Kỳ không kịp bịt miệng cô thì có lẽ Tuệ Quyên đã kêu to thành tiếng . Người đàn ông vừa xuất hiện đâu có xa lạ gì . Chính là anh trai của cô . Vũ Phong . Anh cho xe đậu lại bên đường và kiên nhẫn chờ đợi . Tuệ Quyên dợm bước tới thì Vĩnh Kỳ đã kéo tay của cô lại :
- Em định làm gì hả ?
- Buông tay của em ra đi . Em phải tới gặp mặt của anh Hai để hỏi rõ chuyện này . Sao ảnh lại đi theo con người khác thường như vầy hoài chứ ?
- Muốn hỏi gì thì về nhà hỏi cũng được mà . Đừng làm hư chuyện của Vũ Phong .
- Anh … anh cũng đồng tình với ảnh sao hả ? Nghĩa là anh biết hết . . . . mà không hề ngăn cản ? Vĩnh Kỳ ! Anh thật là đáng ghét mà ! Uổng công em đã tin tưởng anh .
- Coi kìa , em làm gì mà nóng nảy như vậy ? Sao lại tự dưng buông lời trách cứ anh chứ ?
- Anh còn nói nữa hả ? Nếu mà anh Hai của em có mà bị cô ta mê hoặc để rồi trở nên khác thường , em sẽ không tha thứ cho anh đâu . Anh liệu hồn đó !
Dứt lời , Tuệ Quyên khăng khăng bỏ đi mất . Cô chạy ra bên ngoài ngoắc vội chiếc xe ôm bảo họ chở về , không thèm chờ Vĩnh Kỳ , báo hại cho Vĩnh Kỳ phải chạy theo năn nỉ muốn gãy họng . Cuối cùng rồi Tuệ Quyên cũng chịu theo Vĩnh Kỳ về nhà nhưng mặt vẫn hầm hầm và không thèm nói chuyện với anh . Vĩnh Kỳ chỉ còn biết lắc đầu . Tuệ Quyên tuy đã trưởng thành nhưng mà tính tình vẫn còn như con nít lắm , cô thực sự không hiểu tâm tư của anh mình gì hết . Vĩnh Kỳ lại là bạn thân của Vũ Phong , dĩ nhiên là anh hiểu Vũ Phong nhiều hơn cô . Vũ Phong không thể không nhìn lầm người đâu , ngay cả anh củng cảm thấy Lạc Mai có một bí mật gì đó sau cái phong cách giả đàn ông ấy . Nhưng điều ấy bây giờ vẫn chưa thể kết luận được . Đành phải tìm cách dỗ ngọt Tuệ Quyên mà thôi .
Sau hai tiếng đồng hồ kiên nhẫn đợi , cuối cùng Vũ Phong cũng đã gặp được Lạc Mai khi cô dịch xong bản hợp đồng bằng tiếng Nhật cho công ty . Thấy Lạc Mai ra cửa , Vũ Phong nhấn kèn xe . Hình như Lạc Mai cố tình không nghe thấy , cô ung dung tra chìa khoá vào chiếc môtô của mình rồi rồ ga phóng như bay . Vũ Phong vọt xe đuổi theo . Anh bám sát xe của Lạc Mai và cho xe vượt lên cúp ngay đầu xe của cô . Lạc Mai thắng xe lại , bỏ mắt kính ra với vẻ hung dữ :
- Chuyện gì nữa đây hả ông Phong ? Sao mà cứ theo phá tui hoài vậy hả ?
Vũ Phong dịu dàng :
- Anh không phá rối em . Anh mang tới cho em kết quả chụp X quang hôm trước ở phòng khám , và cả những dược phẩm mà em nhờ bác sĩ Trần Sinh mua hộ .
Lạc Mai không giấu được vẻ ngạc nhiên :
- Ông có quen với bác sĩ Sinh à ?
- Không phải là quen . Anh với bác sĩ Sinh là bạn thời trung học . Sau này anh ấy làm bác sĩ riêng cho gia đình của anh . Cũng may là em đến phòng mạch của Trần Sinh tái khám , chứ nếu không thì cơ hội gặp nhau cũng rất là mong manh .
- Ông mong gặp lại tui làm gì ?
- Để hai đứa trở thành bè bạn .
- Tui đã nói… .
- Khoan , Lạc Mai đừng nóng vội như thế . Nơi đây là ngã ba đường . Chúng ta tìm một nơi nào đó để nói chuyện đi . Anh không làm mất thời gian của em đâu .
- Được , nhưng mà ông không được kêu tui là em à nghen . Đừng đối xử với tui như một cô gái .
- Đúng . Em là đàn ông chứ gì ? Để chứng minh nam tính của mình , có dám uống với anh vài lon bia hay không ?
- Bia ? Chuyện nhỏ . Mình uống đế đi . Hôm nay tui phải cho ông biết ông đã lầm ra sao , có như vậy ông mới thấy ân hận và không còn làm phiền tui nữa .
- OK ! Vậy… . em đến quán nào ?
- Cứ lái xe theo tui thì biết liền .
Nói xong , Lạc Mai lại rồ ga . Chiếc xe chồm lên thật mạnh và lao thẳng về phía trước . Vũ Phong bình tĩnh lái xe theo sau , lòng khấp khởi mừng . Lạc Mai đã bằng lòng vào một nơi nào đó để trò chuyện với anh thì coi như là bước đầu anh đã thành công . Con đường dẫn đến tình bạn này tuy khó nhưng Vũ Phong đã quyết tâm thực hiện cho bằng được .
Lạc Mai cho xe chạy theo đường Hùng Vương nối dài ra xa lộ và ghé lại một quán nhỏ nằm gần xa lộ . Vũ Phong đậu xe phía sau xe của cô . Gió thổi lồng lộng tạo cho anh một cảm giác thật là khoan khoái . Lạc Mai tự chọn bàn rồi dùng chân đá một cái ghế về phía của anh .
- Ngồi đi ! Vào quán bình dân như vậy , ông không ngại chứ hả ?
- Không . Có Lạc Mai cùng đi như vầy mà ngại gì . Quán quen hả ?
- Ừ !
- Bộ em thường ra đây lắm sao ?
- Nè , nhắc lại cho ông biết lần cuối nha , không được gọi tôi là em nữa .
- Thì gọi tên vậy . Mai vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh mà .
- Trước đây tui vẫn thường vào quán uống rượu với mấy thằng bạn mỗi lần thắng độ .
- Ủa ! Mai có bạn trai à ?
- Vậy chớ ông không có hay sao ?
- À , có ! “Bằng hữu chi giao” phải không ?” Suýt chút nữa anh quên , cứ tưởng… .
- Đã bảo là tui không phải là phụ nữ mà . Sao ông không hỏi tui thắng độ gì mà kéo bạn vào đây uống rượu hả ?
- Không cần hỏi cũng biết là đua xe rồi . Anh đoán đúng không hả ?
Lạc Mai gật gù :
- Ông giỏi thật . Nào , ông muốn uống cái gì đây ?
- Gì cũng được .
- Vậy hả ! Cho một xị rượu nếp đi . Và một dĩa khô nai nhé .
Vũ Phong chăm chú nhìn Lạc Mai . Đúng là cô ta không một chút e dè khi gọi rượu kêu mồi và chủ quán ở đây có vẻ thân với Lạc Mai lắm . Vũ Phong thoáng rùng mình . Anh đang tự hỏi mình đang chơi trò gì đây ? Xưa nay anh có bao giờ uống qua rượu đế bao giờ ? Chỉ một vài lon bia , chứ kiểu này e sẽ gục mất . Vì muốn tiếp cận “một con nhỏ ômôi” Vũ Phong phải làm thế này sao ? Vũ Phong cũng không hiểu nổi chính mình nữa .
- Sao ! Bộ hối hận rồi hả ?
- Lạc Mai bất chợt vỗ mạnh vào vai của Vũ Phong . Anh cười nữa miệng :
- Còn lâu mới hối hận .
- Bây giờ suy nghĩ lại cũng còn kịp đó . Nhìn anh không giống đệ tử của lưu linh đâu . Không thích thì đừng miễn cưỡng nhá .
- Anh tự nguyện kia mà . Bây giờ anh đã hiểu Lạc Mai cơ bản tính giống đàn ông , nhưng đàn ông ngoài bồ bịch cũng có bạn bè vậy , cho nên anh muốn chúng ta làm bạn với nhau .
Lạc Mai so vai :
- Tui không thích có bạn đâu . Nói thật , vì tui nể mặt ông từng giúp đỡ tui , bị tui đánh mà không giận lại còn tỏ ra tận tình hơn trước , cho nên mới đồng ý ngồi lại đây uống với ông vài ly để nói chuyện cho rõ ràng , chứ chúng ta không thể chơi với nhau được , vì không thích hợp đâu .
- Vậy tại sao Mai cũng vẫn có bạn trai khác để cùng uống rượu và cùng đua xe ?
- Tại vì tụi nó không giống ông đâu . Ông là dân trí thức , lại xuất thân từ một gia đình nề nếp chứ đâu phải giang hồ lang bạt như là tụi tui .
Vũ Phong phì cười :
- Lạc Mai mà giang hồ lang bạt cái gì ? Nhìn tướng của cô tiểu thư lắm đó ? Đừng có giả bộ trước mặt của tôi .
Vũ Phong chưa kịp nói dứt lời thì bị ngay nguyên một ly rượu hất vào cả mặt .
- Tui ghét ai nói với tui cái giọng điệu như vậy lắm . Cần gì mà phải giả bộ ? Tui là như vậy đó . Ông còn muốn tìm hiểu cái gì nữa ? Ông là phóng viên hả ? Muốn viết tin thời sự nóng hổi về thế giới của bọn tui à ?
- Không hề ! Vũ Phong bình tĩnh rút khăn ra lau mặt , giọng thật ôn hoà . Anh chỉ muốn trở thành bạn của Lạc Mai mà thôi , không phải tình yêu mà là bạn như … . Anh và bác sĩ Trần Sinh vậy . Nếu mà Mai không giống như các thiếu nữ bình thường khác , thì tại sao Mai lại phải tránh né chuyện này ? Mai càng tránh thì càng gợi sự tò mò nơi anh đó !
Lạc Mai cười khan , cô hỏi trỏng :
- Bộ ông thắc mắc về tôi lắm hả ? Ông thật là tức cười . Làm bạn với loại người như tui thì có tốt đẹp gì chứ ?
Vũ Phong nói khích cô :
- Thật ra thì… . Có rất nhiều con gái đẹp xao xuyến vì anh , trong số đó có cả “bồ” của Lạc Mai nữa . Đến giờ Thảo Sương vẫn thích anh và chờ đợi .
Lạc Mai bỗng sa sầm mặt mày :
- Khi không nhắc đến cô ấy làm gì ?
- Vì sao mà Mai phải giận ? Ghen với Thảo Sương à ?
Lạc Mai cau mày :
- Ông bị điên rồi sao ? Tui làm làm gì có cảm xúc với đàn ông mà ghen với hờn ? Vì ông mà tui mất Thảo Sương nên tui hận ông lắm . Nếu không phải là vì chút ân nghĩa với ông , đừng hòng mà tui ngồi đây với ông nãy giờ . Ông có thắc mắc gì cứ tuôn hết ra hôm nay đi . Lát nữa bứơc chân ra khỏi đây rồi thì mình sẽ là hai người xa lạ đó .
- Xa lạ à ? Chuyện đó để lát nữa hãy tính . Bây giờ cạn ly đi nào !
Trong lúc Vũ Phong vẫn còn cầm cái ly trên tay thì Lạc Mai đã ngữa cổ uống cạn sạch . Mặt cô không hề nhăn nhó như anh tưởng , trái lại cô còn cười thật tươi , nụ cười mà Vũ Phong chưa bao giờ thấy ở nơi cô .
- Sao hả ? Không giám uống sao ? Con trai gì mà dỡ quá vậy ?
Vũ Phong khẽ cười :
- Mai định nói khích anh đó hả ? Anh không phải là không dám , mà không thích uống rượu cho lắm . Từ trứơc đến giờ , anh chỉ uống bia . Còn em nữa , đừng có cố mà chứng minh “bản lĩnh đàn ông” của mình . Anh biết sợ em rồi ! Đừng uống nữa mà !
- Tại sao không ? Tui chẳng cần phải chứng minh với ai cả , vì tui vốn là người như thế . Anh không uống được rượu sao lại phải ép mình theo tui đến chỗ này ?
- Vì anh muốn làm bạn với Lạc Mai .
- Ông điên quá rối
Lạc Mai lại rót tiếp cho mình một ly rượu khác và uống cạn . Sợ cô uống nhiều quá sẽ say . Vũ Phong vội vã uống hết ly cũa mình rồi chia đều phần còn lại trong chai rượu cho cả hai ly . Lạc Mai nhếch môi .
- Ông mới là người cố chứng minh thành ý của mình một cách thật là ngốc nghếch . Uống không quen thì đừng bày đặt . Nếu ông say , tôi sẽ bỏ mặc ông ở đây đó .
- Anh không say đâu , Mai đừng lo quá .
Lạc Mai chìa tay ra :
- Nhân lúc ông còn tỉnh táo , làm ơn đưa cho tôi kết quả chụp X quang và cả số thuốc mà tôi nhờ bác sĩ Sinh mua dùm đi .
- Anh để ngoài xe kia kìa ! Khi nào về thì ra lấy . Anh không gạt Mai đâu . Nè , ăn chút gì đi chớ .
Vừa nói , Vũ Phong vừa gắp mồi vào chén của Lạc Mai . Cô vẫn thản nhiên ăn và tiếp tục rót rượu vào ly của mình .
- Hỏi thật nhé ! Tại sao ông lại tốt và kiên nhẫn theo tôi đến thế ? Mục đích của ông là gì đây hả ?
- Anh không có mục đích gì cả . Khi anh cảm thấy thích một người thì anh tìm mọi cách để làm quen , chuyện đó cũng bình thường thôi mà .
- Nhưng với tui không bình thường chút nào cả . Bởi vì tui không phải là đối tượng để ông tán tỉnh .
- Thế mà anh có bao giờ tán tỉnh Mai chưa ? Anh thật lòng muốn chúng ta là bạn . Điều đó cũng có thể chứng minh Mai chỉ có thể là bạn với anh như với Vĩnh Kỳ hay với Trần Sinh mà thôi . Nhưng Mai lại trốn chạy tình bạn ấy . Anh biết , vì Mai cũng có tình cảm với anh nhưng Mai không dám chấp nhận . Mai sợ khi làm thân với anh thì Mai sẽ không thể nào giấu được cảm xúc thật của mình rồi thương anh lúc nào không hay . Như vậy sẽ làm uổng công sức mà bao lâu nay Mai đã cố gắng để làm người con trai giả hiệu .
Lạc Mai đập mạnh tay xuống bàn một cách giận dữ :
- Ông câm miệng lại đi ! Đồ tự cao ! Ông tưởng ông là ai mà có sức hấp dẫn ghê gớm đến nỗi làm cho tui phải xao lòng chứ ! Ông bị bệnh hoang tưởng mất rồi . Tôi không phải trốn chạy gì đâu mà tui không thích làm bạn với đàn ông . Từ lâu tui đã ghét mấy người như vậy đó !
- Bộ Lạc Mai đã từng thất tình qua rồi hay sao ? Đàn ông có gì mà không tốt chứ ?
- Tốt à ! Tui chưa thấy bao giờ . Nhưng đểu giả , sở khanh và phản bội thì tui đã thấy qua nhiều rồi .
- Mai chỉ giỏi tưởng tượng mà thôi à . Hay là vì có lần bị bạn trai bỏ rơi nên đem lòng oán hận rồi nghĩ xấu cho hết tất cả đàn ông con trai ?
Lạc Mai trề dài môi :
- Tui mà bị bạn trai bỏ à ? Điên quá đi ông à ! Bọn đàn ông thì làm gì có cơ hội gần tui để mà giở trò chứ ? Từ nhỏ đến lớn , tui rất ghét con trai .
- Nhưng mà chuyện gì thì cũng phải có nguyên nhân của nó chứ ?
- Dĩ nhiên là có rồi , nhưng tui không nói cho ông nghe đâu . Ông chỉ cần biết là tui ghét tất cả bọn đàn ông , gồm cả ông trong đó nữa . Vì vậy sau này ông đừng theo làm phiền tui nữa . Khi tui nổi giận lên , thì tui sẽ không nương tay với bất cứ ai đâu . Tui có thể khiến cho ông mang thương tật đó .
- Mai sẽ không đối xử với anh như vậy đâu . Anh cũng biết Mai thích anh mà ? Không ai nỡ làm tổn thương người đàn ông mình thích cả , đúng không ?
Lạc Mai chụp lấy cổ của Vũ Phong bóp mạnh .
- Nếu ông còn lảm nhảm như vậy nữa thì tôi không nể mặt ông đâu .
Vũ Phong vẫn tỉnh bơ :
- Thay gì dùng bạo lực với anh , sao Mai không chứng minh là anh đã nói đúng ? Nếu Mai dám chắc là không hề rung động vì anh , sao không thử làm bạn với anh ? Chỉ có những trái tim yếu đuối sợ mình bị đốn ngã trước tình yêu thì mới phải tìm cách tránh né đối phương như thế . Sao ? Mai không thể chứng minh điều đó chứ gì ?
Lạc Mai nghênh mặt lên :
- Ai nói là không thể ? Có điều tui thấy ông chẳng có gì đáng để trở thành bạn hữu của tôi thôi . Tui biết… tui biết là ông đang cố tìm mọi cách để chứng minh tui là một cô gái bình thường , nếu tui tránh né ông càng hoài nghi . Vậy thì được ! Tui cho ông toại nguyện . Nhưng mà tui nói trước , làm bạn với loại người như tui thì chỉ có thiệt thòi… . Ông đang lãng phí thời gian của ông một cách vô bổ đó .
- Mặc kệ anh ! Chỉ cần Mai chấp nhận tình bạn này , anh sẽ không tính toán gì cả .
Lạc Mai vỗ vai Vũ Phong
- Tui coi ông là bằng hữu tương thân cũng được . Nhưng mà vầy . Khi mà tui tìm được bạn gái mới , ông phải tự rút lui và không được dành với tui à ? !
- Chắc chắn là như vậy .
- Tốt ! Vậy uống thêm đi nghen , để chúc mừng cho tình bạn của chúng ta . Chủ quán ơi ! Làm ơn đong thêm xị rượu nữa đi .
- Lạc Mai !
- Hử ?
- Mặt của em đã đỏ ngầu lên rồi , không phải say lắm rồi sao ? Uống thêm chi nữa ?
- Say cái đầu của ông đó ! Tui có thể uống cả lít lận . Ông say thì ngủ đi , tôi uống một mình .
Một xị rượu nếp được mang tiếp lên bàn , Vũ Phong gọi thêm một đĩa mực nướng . Và anh cũng phải chia đều xị này với Lạc Mai . Cô vẫn nói cười tỉnh bơ nhưng trong khi anh đã say khướt . Thấy Vũ Phong ngồi mà đầu đã gục xuống , Lạc Mai lay lay vai anh :
- Ê ! Nè… nè… không phải xỉn ngất ngư rồi chứ hả huynh ? Đừng có mà nằm luôn tại đây nhé !
Vũ Phong lè nhè :
- Còn lâu . Có nằm thì phải nằm ở nhà của Lạc Mai kìa . “Tứ hải giai huynh đệ” mà . Nhưng nói thật . … anh uống hết nổi rồi . Bây giờ buồn nôn lắm .
Lạc Mai trề môi :
- Xì ! Giở như vậy mà còn bày đặt . Thôi tính tiền đi rồi còn về . Này nhà ai nấy về chứ đừng đi theo tui nha !
Dứt lời Lạc Mai gọi tính tiền . Vũ Phong giành trả xong cô chặn tay anh lại .
- Chầu này do tui mời mà . Ông đừng tưởng đi chung với con gái là phải trả . Tui là… . Người giống như ông mà . Cứ để tui . …
Vũ Phong nhướn mày :
- Thích thì cứ trả đi . Anh quên là Lạc Mai cũng giàu lắm mà chứ đâu có tệ đâu .
- Dẹp ông đi . Không nói chuyện giàu nghèo ở đây . Ai mời thì người đó trả . Luật lệ tự nhiên mà .
Thanh toán xong mọi thứ , Lạc Mai tự nhiên cầm tay của Vũ Phong kéo ra xe .
- Nè , lái xe cho cẩn thận đó . Tui đi trước à nghen .
Nói xong cô mở xe của Vũ Phong ra và ấn anh vào ngồi và rồi trở về lại xe của mình , tra chìa khóa vào cổ xe , nổ máy phóng đi . Chạy được một đoạn khá xa , Lạc Mai quay lại nhìn phía sau không thấy Vũ Phong chạy theo , cô ngần ngừ một chốc rồi quay đầu xe lại quán rượu . Bà chủ quán chỉ tay vào trong xe nói với Lạc Mai :
- Bạn cô xỉu quá rồi !
Lạc Mai thấy Vũ Phong ngủ gục trên tay lái . Cô lắc đầu định bỏ đi nhưng bà chủ quán níu tay cô lại :
- Lạc Mai à , cô làm ơn dời người và xe đi chỗ khác dùm tui được không ?
- Không sao đâu , cứ để hắn ta ngủ ở đó đi , khi nào tỉnh rượu , hắn tự lái xe về .
- Nhưng nữa giờ nữa tôi có khách rồi . Số khách này đã hẹn trước và lượng khách đông . Tôi phải dành chỗ cho những chiếc xe của họ . Lạc Mai à ! Cô thông cảm dùng tôi đi mà , chiếc xe lại lớn như vậy đậu ở đây bất tiện cho tôi lắm . Lỡ cậu ấy làm một giấc tới sáng thì sao ?
- Được rồi ! Được rồi ! Bà nói nhiều quá . Bà cho tui gởi lại chiếc Max ở đây nha ?
- Cô dắt vào nhà trong đi , có con Út ở trỏng .
Lạc Mai đem xe vào nhà bà chủ quán . Cô mở cửa xe của Vũ Phong , đẩy anh qua ghế bên cạnh , đập mạnh vào vai của anh :
- Vũ Phong nè ! Dậy đi về nè . Vũ Phong vẫn ngồi bất động .
- Lạc Mai đành ngồi vào vô lăng . Cô cho xe chạy thẳng về thành phố rồi dừng ngay trứơc nhà của Vũ Phong , cô nhấn còi xe inh ỏi mà cũng không có ai trả lời . Cô đứng đợi gần cả một giờ mà vẫn không thấy người nào hết . Hai cánh cổng nhà của Vũ Phong đã bấm khoá . Lạc Mai đành phải lái xe đưa anh về nhà của cô .
Vũ Phong tỉnh giấc vào lúc 8h30 sáng hôm sau , khi ngh tiếng còi hụ inh ỏi của đoàn xe đua chạy ngang tuyến đường dài nhà Lạc Mai . Theo thói quen , anh vươn vai lăn một vòng trên nệm chợt đụng phải ai đó làm Vũ Phong giật mình . Anh quay sang , ngỡ ngàng khi nhìn thấy Lạc Mai nằm bên cạnh . Cô mặc bộ đồ pyjama kiểu nam , lúc ngủ hai tay đan nhau đặt lên bụng . Vũ Phong nghiêng người để ngắm cô . Trong giấc ngủ nhìn Lạc Mai thật là hồn nhiên . Nhưng tại sao cô lại gan thế nhỉ ? Dám nằm ngủ chung giường với anh ? Vũ Phong chợt nhớ lại đêm qua mình đã đi uống rượu với cô sao đó bước loạng choạng ra xe và gục luôn trên tay lái . Lẽ nào Lạc Mai đã đưa anh về đây ? Đưa bằng cách nào nhỉ ? Vũ Phong nhẹ nhàng ngồi dậy , bước vội xuống giường , thấy xe hơi của mình đậu trong sân . Vậy tức là Lạc Mai làm tài xế ? Hở ! Không ngờ cô biết đủ thứ trò ! Hèn gì mà cứ đòi làm đàn ông . Không lẽ… . với đàn ông cô thực sự không có chút cảm xúc nào ? Lạc Mai dám ngủ chung giường với anh dĩ nhiên cô coi anh như người đồng giới rồi . Vậy chẳng lẽ là anh đã đoán sai ? Nếu cô thực sự là một nàng “ômôi” chính hiệu .
- Nè , ông thức dậy từ lúc nào mà không gọi tui vậy ?
Tiếng Lạc Mai vang lên sau lưng của Vũ Phong . Anh quay lại mỉm cười :
- Vừa mới dậy thôi . Đêm qua Lạc Mai đưa mình về đây hả ?
- Ừ ! Ông xỉn hết biết rồi , bà chủ nhằn dữ quá nên tui phải đem xe của ông đi cho thoáng . Thôi , đi rửa mặt đi rồi còn đi làm .
- Ờ hén ! Mai nhắc mình mới nhớ ra . Mình có cái hẹn lúc 9h30 với khách hàng . Thôi chết , mình phải tranh thủ đi sớm mới được .
- Bình tĩnh đi , bây giờ mới có 8h45 thôi mà ! Mười lăm phút dư sức chuẩn bị cho ông mà . Theo tui xuống nhà đi .
Vũ Phong theo Lạc Mai rời khỏi căn phòng . Cô dẫn anh vào nhà tắm và chỉ cho anh chỗ để đồ dùng làm vệ sinh . Phòng nào trong nhà của cô cũng sạch bóng , mọi thứ xếp đặt ngăn nắp rất gọn gàng . Vũ Phong buộc miệng khen .
- Lạc Mai giỏi quá , nhà cửa lúc nào cũng sạch trơn . Đúng là nhà của phụ nữ có khác .
- Không phải tui đâu . Trước đây đều là do Thảo Sương sắp xếp . Sau này tui bắt chước mà làm theo mà thôi . Nhà của ông cũng vậy chứ ?
- Nhà mình có em gái lo trong ngoài , nhưng không kỹ lưỡng như ở đây đâu .
- Nè em gái của ông bao nhiêu tuổi vậy ? Có đẹp không hả ?
Vũ Phong nhìn cô :
- Hỏi chi vậy ? Bộ chưa sợ đàn bà hay sao ? Em gái mình sắp kết hôn rồi , Mai không còn cơ hội đâu đấy .
- Nè , ai mà thèm cua em gái của ông mà ông rào đón ? Nè , đừng có xưng hô với tui là mình đầu gì… . Gì đó . Gọi tên tui là được rồi . Ông làm tui thấy khó chịu quá !
- Không thích thì thôi . Người gì mà khó tính thế . À , sáng nay Mai có đi làm không ?
- Có chớ . Ông làm ơn cho tôi quá giang nghe . Xe tui bỏ lại quán nhậu tối qua rồi .
- Được . Mình… . À không . Tôi chở Mai đến chỗ làm rồi chiều ghé qua đón Mai nha , tôi sẽ chở Mai đi lấy xe về .
- Dĩ nhiên là vậy chớ sao hả ? Thôi , thay đồ đi kẻo muộn .
- Nhưng quần áo của Phong… .
- Tui đã máng sẵn ở trong kia rồi kìa . Ai lo phần nấy .
Dứt lời , Lạc Mai đi trở lên phòng riêng . Vũ Phong cũng vào trong phòng tắm thay quần áo lại . Anh thắc mắc không biết làm sao đêm qua Lạc Mai thay đồ cho anh ? Nhưng mà lại không tiện hỏi nên đành thôi . Với Vũ Phong , đây là một cơ hội tốt để anh có điều kiện gần gũi Lạc Mai , bất kể cô là loại người gì , Vũ Phong vẫn muốn giữ với cô một mối quan hệ tốt đẹp . Việc anh tình cờ gặp và quen cô trong trường hợp hy hữu , không hiểu sao anh lại thấy thích cô . Mọi việc có lẽ do ông trời định sẵn , cho dù nó sẽ diễn biến thế nào . Vũ Phong cũng sẽ mặc nhiên chấp nhận . Anh muốn bắt đầu mối quan hệ mới này để quên đi những chuyện buồn đã qua … .
Khi Vũ Phong trở ra thì Lạc Mai đã tề chỉnh đứng chờ anh ở trước cửa sân . Đợi cho Vũ Phong lái xe ra , cô khoá cổng lại rồi mở cửa xe anh ngồi vào bên cạnh . Vũ Phong nhìn cách ăn mặc của cô khẽ mỉm cười .
- Xem ra… cô thích làm đàn ông thật sự rồi… . Không biết rồi cô có cần làm phẫu thuật thay đổi giới tính hay không ?
Lạc Mai nhìn thấy cách nhìn và cử chỉ của anh , cô đỏ mặt cự nự :
- Anh nhìn cái gì , bộ tôi lạ lắm hả ? Tôi cũng giống như anh mà .
- Nhưng tạo hoá đã sinh ra người phụ nữ là để cho đàn ông chiêm ngưỡng . Cô không phải là đàn ông , thì không thể gần gũi đàn bà . Người ta nghĩ là Mai bị bệnh đó .
- Tui mặc kệ thiên hạ nghĩ tui như thế nào , vì tui sống cho chính bản thân của tôi chứ không phải sống cho người ta . Dư luận không ảnh hưởng gì đến tui cả . Ông nói trời sinh ra phụ nữ để cho đàn ông chiêm ngưỡng hả ? Ông sai rồi . Đàn ông thường là những con ngừơi họ Sở không hà , họ chỉ muốn chiếm đoạt đàn bà rồi sau đó lại bỏ rơi họ để đi tìm mục tiêu mới mà thôi . Họ chỉ coi đàn bà là thú vui trong chốc lát . Rốt cuộc rồi mọi đau khổ đàn bà phải gánh hết .
- Nè , Lạc Mai nói vậy là quơ đũa cả nắm rồi . Anh là ngoại lệ đấy . Làm bạn với anh một thời gian , Mai sẽ nhận ra ngay thôi . Anh là người đàn ông tốt nhất trên đời đấy , bở vì anh quí trọng tình cảm và luôn chân thành với tình yêu .
Lạc Mai bĩu môi :
- Gã đàn ông nào lại không nói như vậy chứ hả . Đầu môi trót lưỡi mà ! Gạt đàn bà không khó lắm đâu . Mấy mươi năm trước , ông ngoại của tui cũng nói với bà ngoại tui như thế mà , rồi ổng cũng bỏ rơi bà ngoại của tui thôi để theo đuổi một hình bóng khác . Ba tui thì tệ hơn , đã có vợ con rồi mà còn gạt mẹ của tôi , để rồi mẹ tôi phải mang tiếng là phá hoại gia cang nhà người khác . Một thằng bạn của tôi cũng vậy , tình cảm đang thắm thiết thì bỗng thấy nhỏ bạn của tôi xinh đẹp hơn , thế là hắn mau chóng đổi người . Mấy vụ đó tôi đã nhìn thấy tận mắt rồi , ông cũng đừng nên nói tốt cho mình nữa . Tóm lại , đàn ông là loại người không thể tin được .
Vũ Phong chợt quay lại nhìn Lạc Mai đăm đăm như vừa mới phát hiện ra một điều gì ở cô . Bây giờ anh đã hiểu ra Lạc Mai không hề bị bệnh gì cả… chỉ là cô quá căm hận đàn ông mà trở nên như vậy mà thôi . Thế mới biết ở đời việc gì cũng có nguyên nhân của nó . Nếu không biết thì làm sao mà giải quyết . Một thiếu nữ trẻ tuổi và xinh đẹp như cô lại oán ghét đàn ông đến tận xương tủy chứng tỏ những ngày tháng đã qua cô đã hứng chịu biết bao là uất ức thiệt thòi , bởi những hình ảnh từ các người thân thiết của mình . Như vậy gọi là rối tâm lý , chỉ có thể chữa khỏi bằng một tấm chân tình . Một ân tình thật sự , đòi hỏi nhiều thời gian và kiên nhẫn . Lạc Mai chợt ngước lên , bắt gặp ngay cái nhìn của Vũ Phong , cô cau mày :
- Ông làm gì mà nhìn tui dữ vậy ? Không tin lời tui nói hay sao ?
- Không phải là Phong không tin , chỉ là cảm thấy Mai hơi thiếu chút công bằng khi kết luận đàn ông người nào cũng xấu . Thật ra thì phụ nữ… cũng thế mà thôi .
- Ông nói vậy là sao hả ?
- Để Phong kể cho Mai nghe , trước đây Phong có một mối tình thơ mộng với một người con gái khá xinh , tình cảm đang lúc nồng thắm thì đùng một cái cô ta làm giấy kết hôn với một Việt kiều , cản thế nào cũng không được . Cô ấy nói là thích định cư ở nước ngoài hơn là ở Việt Nam , nhưng vẫn nói là còn yêu Phong và hứa hẹn là sẽ quay về và tìm cách đón mình qua đoàn tụ . Theo Mai thì cô ta làm như vậy là đúng hay sai ?
- Đó chính là sự nông nỗi nhất thời , rồi cô ta sẽ suy nghĩ lại và quay về với ông mà thôi .
- Sợ lúc đó trái tim của Phong đã thuộc về người khác mất rồi .
Lạc Mai trợn tròn mắt :
- Đó ! Vậy đi ! Ông còn to mồm dám bảo mình là tốt nữa không ? Đã bảo là đàn ông mau thay đổi lắm mà .
- Tại sao Mai trách Phong mà không trách cô ta chứ ? Bỏ rơi Phong để theo người đàn ông khác chỉ vì mong muốn xuất ngoại là cô ta đã có lỗi với mình , kết hôn với người khác mà không yêu người ta chỉ muốn lợi dụng người ta để xuất ngoại , và rồi lại mau chóng muốn ly hôn để trở lại tái hợp với tình xưa là cô ta có lổi với chồng . Xét về đạo lý , loại phụ nữ này không thể chấp nhận . Đừng nói đâu xa , ngay cả trường hợp bạn gái của Mai cũng vậy mà . Thảo Sương đâu có một lòng một dạ với Mai đâu , cô ta cũng chỉ lợi dụng Mai mà thôi , cô ấy vẫn thích đàn ông hơn đấy .
Lạc Mai chợt nhăn mặt :
- Đủ rồi , ông đừng nói nữa . Tui không thích nhắc lại những gì đã đi qua . Sao tự dưng ông khơi lại chuyện đau lòng đó làm chi vậy ?
- Phong xin lỗi . Nhưng đó chính là sự thật mà . Mai phải can đảm mà đối diện với nó chứ .
Lạc Mai không muốn nói thêm gì nữa , cô đưa mắt ra ngoài nhìn mông lung . Vũ Phong biết cô đang suy nghĩ nên cũng để yên tĩnh cho cô . Anh im lặng lái xe cho đến lúc Lạc Mai chợt lên tiếng :
- Đến nơi của tôi rồi . Làm ơn dừng xe đi !
Vũ Phong thắng xe lại bên đường , mở cửa cho cô bước xuống . Lạc Mai chào anh rồi đi thẳng vào công ty V .R . Đây là một công ty lớn trên thương trường . Kể ra cô gái này cũng rất giỏi về giao dịch . Vũ Phong đã nghĩ kỹ rồi . Lạc Mai vốn không phải là loại người ăn chơi . Cô chỉ bị kích động về mặt tâm lý nên có hơi khác người một chút . Nhưng trong những phút tình cờ vừa qua , cô đã vén một phần đời tư của mình lên cho Vũ Phong nghe . Anh hiểu sau này sẽ có rất nhiều cơ hội để cho cô trút cạn lòng mình . Chỉ cần như thế thôi , anh sẽ có cách làm cho Lạc Mai thay đổi . Vũ Phong khẽ nở một nụ cười tươi hài lòng với suy nghĩ của mình . Anh lái xe đến công ty với vẻ mặt vô cùng phấn khởi .
- Tuệ Quyên ! Nghe Vĩnh Kỳ nói là em giận nó hả ? Vì lý do gì vậy ? Vài tuần nữa là đám cưới rồi , bây giờ mà còn giận lẫy như là con nít vậy hay sao ?
Vũ Phong bước vào phòng của Tuệ Quyên trong khi cô đang cặm cụi ghi thiệp cưới . Nghe tiếng anh , cô ngước mặt lên với nét mắt dỗi hờn .
- Tất cả là cũng tại anh hết đó . Vĩnh Kỳ cứ bênh cho anh chằm chặp nên em mới bực mình .
- Sao lại dính líu đến anh vào chuyện của hai người ?
- Anh còn nói nữa hả ! Dạo này coi bộ anh mê con nhỏ pêđê quá rồi . Ngoài giờ làm việc ở công ty ra anh chỉ lo bận tâm đến cô ấy mà thôi à . Đâu thèm dòm ngó tới em đâu . Nói thật nghe , bây giờ em không muốn lấy chồng chút nào đâu . Để lại anh với cuộc sống một mình như vậy , em sợ sớm muộn gì rồi anh cũng sẽ bị lây bịnh biến thái mà thôi à .
- Thôi đi cô nương ! Đừng có làm ra vẽ chị Hai của tôi như vậy ! Thật ra là em lớn hay anh lớn đây . Em chỉ giỏi tài suy đoán bậy mà thôi !
- Vậy chẳng lẽ những lời nói của anh Kỳ là hoàn toàn đúng hả ? Ảnh nói Lạc Mai cũng giống như em mà thôi , không phải bán nam bán nữ !
Vũ Phong cười :
- Dĩ nhiên là không phải rồi , cô ấy cũng là một người con gái thật sự . Em đừng có nghe những lời đồn nhảm bậy bạ mà phải tin tưởng ở anh Hai của em đây nè !
- Vậy… chuyện anh có ý định đeo đuổi cô ta là sự thật hả ?
- Nếu thật thì sao ?
- Em quyết liệt phản đối . Em không đứng về phe của anh đâu . Thảo nào anh chẳng còn nhớ gì đến bạn gái cũ . Chị Mỹ Trinh mấy lần gọi điện thoại về đây , anh cũng chẳng thèm nghe . Đưa số máy cho anh liên lạc , anh cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới .
- Anh không muốn dính dáng vào phụ nữ đã có chồng , như vậy là phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác đó em ạ . Không lẽ em không hiểu sao ? Em muốn anh mang tiếng là dan díu với vợ người khác sao ?
- Đừng có mà nói như vậy , anh Hai . Anh cũng biết rõ chị Trinh vẫn còn yêu anh mà , việc kết hôn ấy chỉ là bất đắc dĩ mà thôi . … . Loại hôn nhân giao dịch ấy mà . Rồi đâu cũng vào đó !
- Đâu vào đó là thế nào ? Ngay từ đầu , anh đã không chấp nhận . Mỹ Trinh biết thế mà vẫn còn cố tình làm . Chính cô ta đã lựa chọn sự kết thúc này , vì vậy mà không thể trách ai được đâu . Hơn nữa em cũng ngây thơ quá . Khi cô ta qua tới trời Tây , gã chồng hờ kia mà biết được cô ta chỉ lợi dụng hắn mà qua đây , hắn sẽ làm gì cô ta nào ? Dù sao trên giấy tờ cô ta vẫn là vợ chính thức của hắn . Còn anh đây , bộ em nghĩ là anh Hai tệ lắm sao , bị cô ta bỏ rơi như vậy . . rồi còn phải chờ cô ta quay về… Bộ cô ta không thấy anh cũng dư sức lo lắng bảo bọc cho cô tay đầy đủ hay sao ?
- Nhưng mà dù sao chị ấy cũng tốt hơn là một cô đồng tính có phải không ?
- Cho dù có tốt đến mấy đi nữa thì ra đi như thế cũng là quay lưng lại với tình yêu . Thôi em đừng mất công nói nhiều dùm cho người ta nữa , anh và cổ thực sự đã chấm hết rồi .
- Vậy còn Lạc Mai thì sao ?
- Anh với cổ chỉ mới có bắt đầu mà thôi , cấm em không được xen vào . Rồi anh sẽ chứng minh cho em thấy , Lạc Mai vì uất hận đàn ông nên đổi tính thế thôi , trường hợp của cổ không phải là bệnh lý .
- Vậy còn cô Thảo Sương ấy thì sao ? Anh lại quen luôn cả hai người hả ?
Vũ Phong lắc đầu :
- Vĩnh Kỳ không có nói cho em biết hả ? Người anh thích thật sự là Lạc Mai chứ không phải là Thảo Sương đâu , Thảo Sương chỉ là chiếc cầu nối để anh từng bước tiếp cận Lạc Mai mà thôi . Tin anh đi Tuệ Quyên , anh không chọn lầm đâu . Em đừng vì chuyện này mà giận Vĩnh Kỳ , cậu ấy đâu có lỗi gì với em đâu . Mau làm lành với người ta đi , không ai tốt với em hơn Vĩnh Kỳ đâu .
Vũ Phong vừa dứt lời thì Vĩnh Kỳ cũng vừa xuất hiện ở cổng , bấm kèn xe tin tin . Vũ Phong cười , bẹo má của Tuệ Quyên :
- Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến rồi kìa . Em ra mở cổng cho nó đi !
- Xí ! Anh ra mà mở , em không thèm .
- Thôi mà ! Lớn rồi , đừng có một chút là dỗi hờn lên như thế . Mấy bữa nay Vĩnh Kỳ buồn hiu à , cứ theo anh năn nỉ nhờ anh nói hộ với em để cho hai đứa hoà nhau . Tội nghiệp Vĩnh Kỳ mà . Ngày cưới đã gần kề rồi , em đành lòng nhìn nó ốm nhom vì lo lắng như thế trông khó coi lắm em à .
Tuệ Quyên chợt ngẩng đầu lên :
- Anh ấy ốm lắm à ?
Vũ Phong cười cười :
- Muốn biết rõ thì ra mở cổng cho người ta đi . Em quan tâm đến người ta như vậy , lẽ nào còn hành người ta như thế . Đi mau đi , đừng để cho Vĩnh Kỳ đợi lâu chứ .
- Nhưng… .
Vũ Phong bước tới kéo tay em :
- Không nhưng gì cả . Lập tức rời khỏi chỗ này ngay . Nói không nghe , anh Hai giận đó !
Tuệ Quyên ngần ngừ vài giây rồi cũng ngoan ngoãn ra mở cửa . Vũ Phong về phòng của mình cho em gái tự do tâm sự với người chồng tương lai .
Anh Phong !
Thảo Sương vẫy tay rối rít khi trông thấy Vũ Phong lái xe từ văn phòng công ty địa ốc bước ra . Nhìn thấy cô , Vũ Phong thoáng chút ngạc nhiên nhưng mà cũng không thể làm ngơ . Anh cho xe chạy chậm lại và quay kính xe xuống hỏi cô :
- Em gặp anh có chuyện gì không hả ?
Thảo Sương bước tới gần cửa xe :
- Anh cho em lên xe đi rồi mình nói chuyện .
- Để lúc khác được không , bây giờ anh phải đi gặp một người .
- Nếu là Lạc Mai thì anh không cần đến đâu . Cô ấy có hẹn rồi , anh không gặp được cô ta đâu .
- Sao mà em biết ?
- Em vừa tới nhà cổ lúc nãy và chính mắt thấy cô ta đi ra với một người con gái khác thân mật lắm . Có lẽ đã tìm được bồ mới rồi .
- Anh không tin .
- Vậy thì cho em lên xe đi , chúng ta cùng đi tới đó xem sao . Nếu Lạc Mai có ở nhà , em hứa danh dự sẽ rút lui không phá rối hai người nữa đâu . Nhưng nếu mà em chứng minh được lời nói của mình là đúng , anh phải đãi em ăn tốii , anh đồng ý không ?
- Được .
Vũ Phong mở cửa xe sau cho Thảo Sương nhưng cô ta đã nhanh tay hơn tự mở cửa để ngồi vào băng ghế trước với anh . Đoán biết ra Thảo Sương vẫn còn nuôi hy vọng với mình , Vũ Phong tự nhủ lòng là phải thật là cảnh giác . Anh giữ một khoảng cách nhất định với Thảo Sương , vừa lái xe anh vừa hỏi chuệyn cô :
- Em đến nhà Lạc Mai làm gì ? Không phải là “muốn nối lại tình xưa” chứ ?
Thảo Sương khẽ liếc anh , vẻ mặt bất mãn :
- Bị anh phá như vậy , em làm gì mà còn cơ hội trở lại với Lạc Mai chứ hả . Em chỉ muốn đến xin lỗi cổ mà thôi . Và hỏi thăm về quan hệ của hai người không ngờ vừa đến cổng thì gặp cổ chạy ra với một cô gái trẻ khác . Hai người vừa đi vừa âu yếm choàng vai nhau ra xe . Thấy em cổ làm ngơ như chưa từng quen biết . Em đi theo sau họ , thấy họ vào trong một quán bar nên em vội đi tìm anh đó .
- Mục đích của cuột gặp này là gì hả ?
- Anh hỏi vậy là lý do gì đây ? Anh nghi ngờ em ? Thật lòng em rất là muốn được anh yêu , nhưng anh đã chọn Lạc Mai rồi thì em đàn chịu thôi . Em nghe anh nói là sẽ làm cho cô ta thay đổi nên định nói cho anh biết là anh đã phí công vô ích . Lạc Mai chỉ có xúc cảm với đàn bà mà thôi . Nếu anh đã thấy tận mắt rồi thì xin hãy cho em cơ hội đi . Em không làm cho anh thất vọng đâu .
Vũ Phong nhìn Thảo Sương bằng ánh mắt chất chứa vẻ thương hại . Rõ ràng cô ta không biết cách che giấu đi tình cảm của mình , cũng như quá non nớt trong kế hoạch chiếm hữu trái tim của đàn ông , nhất là loại đàn ông dạn dày phong trần như anh . Vũ Phong khẽ lắc đầu :
- Thảo Sương à , em nên hiểu rằng anh cũng không thể nào yêu em nếu như anh không có Lạc Mai ở giữa . Mà là vì chúng ta không hợp nhau đâu . Anh vốn thích loại người lập dị , tỉnh táo quá như em không phù hợp với nhu cầu tình cảm của anh đâu . Dù Lạc Mai thật sự là người đồng tình luyến ái không thể có cảm tình với anh , anh cũng không thể chọn Thảo Sương được . Tình yêu khó lý giải lắm em à , đôi khi mình củng không làm chủ được trái tim của mình đâu . Anh khuyên em suy nghĩ lại nên chọn Cao Hoài đi , đó mới là người cần cho cuộc đời của em đó Sương ! .
- Em không yêu anh ta thì chọn anh ta thế nào được bây giờ ? Anh ấy đã đi Mỹ làm việc rồi , đã vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của em và em cũng không mong tái ngộ với anh ta đâu .
- Em nói vậy cũng được thì cũng mong là em cũng hiểu cho anh . Giữa chúng ta cũng không có tình yêu được đâu . Giờ đây anh đã quên đi hình bóng cũ , nhưng tất cả tâm trí bây giờ đều đầy ắp hình ảnh của Lạc Mai . Thảo Sương hãy cố gắng quên anh đi nhé… .
- Anh !
Thảo Sương chợt cắn môi , lòng tràn đầy thất vọng . Cô đã hạ mình với anh đến tận mức này rồi mà vẫn không còn làm cảm động được trái tim của Vũ Phong . Được ! Vậy thì cho anh tận mắt chứng kiến hành vi của Lạc Mai , để anh không còn hy vọng nữa . Đúng như là lời của Thảo Sương đã nói , nhà của Lạc Mai đã khoá cổng tự bao giờ . Thảo Sương hỏi Vũ Phong :
- Giờ anh đã tin em rồi chứ ?
Vũ Phong không nói gì , lặng lẽ quay xe lại , Thảo Sương níu lấy vai anh .
- Em biết Lạc Mai đang ở đâu . Anh lái xe ra đường Kỳ Đồng nhé ? Chỉ sợ anh không dám đối mặt với sự thật đau lòng này mà thôi .
- Em nói địa chỉ đi…
- Anh cứ chạy theo đường Kỳ Đồng , khi nào tới quán bar Thiên Du thì dừng lại .
Vũ Phong làm theo lời của Thảo Sương , nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc . Anh cảm nhận được ra là Thảo Sương đang manh nha một ý đồ gì đó , có thể là bất lợi với Lạc Mai . Cô ta vẫn để tâm theo dõi Lạc Mai , giờ lại đưa anh tới đây chắc là có mục đích rồi .
Xe dừng lại trước cửa quán Thiên Du . Thảo Sương nói với Vũ Phong :
- Anh muốn gặp Lạc Mai thì vào trong đó , em sẽ chờ anh ở đây . Nhưng anh phải hứa với em là không được vào phá họ , làm vậy em khó mà ăn nói với Lạc Mai .
Vũ Phong không nói gì cả , anh lặng lẽ mở cửa xe bước xuống rồi đi thẳng vào bên trong quán . Anh nhìn thấy Lạc Mai đang cầm tay một cô gái trẻ cười nói thân mật , trên bàn bày la liệt bia và thức ăn . Làm như vẻ vô tình , Vũ Phong đi ngang qua rồi chợt kêu lên :
- Ơ kìa , Lạc Mai ! Em cũng ở đây sao ?
Lạc Mai đưa tay chào Vũ Phong . Người con gái kia ngước mặt lên nhìn rồi cau mày nói như cằn nhằn với Lạc Mai :
- Mai cũng có bạn trai hả ? Sao lại như vậy ?
Lạc Mai cười :
- Là bạn bình thường thôi mà .
Cô gái trẻ lắc đầu nũng nịu :
- Nhưng mà em không thích , Mai bảo họ đi đi .
Vũ Phong kéo nhẹ tay của Lạc Mai :
- Người ta đuổi Phong kìa . Mai có nghe không… . Mai hãy tự chọn đi…
- Thôi , hai người đừng nói nữa , để tôi giới thiệu cho cả hai biết nhau nha . Đây là Vũ Phong bạn ân nghĩa của tôi , còn đây là Dạ Lan , bạn gái của tôi . Hai người chào nhau đi !
- Em không thèm , Dạ Lan bĩu môi . Ai lại đi làm quen với bọn đàn ông như hắn chứ ? Em chỉ muốn làm bạn với Mai mà thôi .
Vũ Phong cũng không thèm đếm xỉa tới Dạ Lan , anh nhìn Lạc Mai rồi cằn nhằn :
- Đã bảo là Mai đừng nên tiếp tục như vậy nửa mà . Đã bị gạt một lần rồi mà chưa sợ sao ? Hãy thôi ngay trò này đi . Phong đưa Mai về .
Câu nói như ra lệnh của Vũ Phong làm Lạc Mai tự ái . Cô quắc mắt nhìn anh .
- Tôi không về . Ông là cái thá gì mà lại đây can thiệp vào chuyện của tôi . Ông đi đi . Tui ở lại bên người bạn gái mới… .
- Lạc Mai à… .
- Nè , ông đừng có lộn xộn nha . Tui vốn là người như vậy mà . Đâu phải là ông không biết . Nếu ông thấy chướng mắt thì biến đi , tui không chịu nỗi sự miễn cưỡng đâu .
Vũ Phong ngồi xuống bên cạnh của Lạc Mai
- Mai không về thì Phong cũng ở đây luôn . Ai tới đâu , Phong cũng tới đó luôn .
Dạ Lan vụt đứng lên :
- Vậy tôi về… .
Nói đoạn cô xách bóp đứng lên đi xăm xăm ra cửa . Lạc Mai vội vàng đuổi theo . Ngoài cửa bar , Thảo Sương đang nóng ruột vì Vũ Phong vào trong quá lâu mà vẫn chưa thấy trở ra nên cô định xuống xe vào tìm anh , nhưng không ngờ là chạm ngay mặt của Dạ Lan ở cửa ra vào . Do không biết là Lạc Mai vẫn tò tò chạy theo mình ở phía sau nên Dạ Lan nói ngay khi nhìn thấy Thảo Sương .
- Không ổn rồi chị ơi ! Có một gã đàn ông quen Lạc Mai vừa xuất hiện , hắn cứ theo bên Lạc Mai kè kè như vậy thì làm sao mà em xuất chiêu… chị Sương à , chị vào trổ tài quyến rũ hắn đi chỗ khác đi . Không có hắn em mới diễn xuất được .
Lạc Mai nghe hết những câu nói đó lọt vào tai của cô . Cô căm giận nhìn Thảo Sương .
- Thì ra đây là kế hoạch của cô hả ? Cô muốn làm gì đây ?
Lúc đó Vũ Phong cũng vừa bước ra tới . Thảo Sương ngượng chín cả người vội vã đưa nhanh tay vẫy một chiếc taxi gần đó rồi nhảy lẹ lên mặc cho Dạ Lan ngơ ngác kêu ầm tên của Thảo Sương .
- Chị Sương à ! Chị Sương ! Chờ em với ! Sao tự dưng mà bỏ em đi vậy hả ?… .
Dạ Lan cũng dáo dác kiếm xe nhưng Lạc Mai đã nhanh tay chụp lấy cổ tay của cô bóp mạnh
- Khoan đi đã , trở vào trỏng với tôi ngay .
- Ơ… tôi… .tôi…… .
- Đi vào trong . Nếu không thì đừng trách tôi .
Vũ Phong cũng lên tiếng :
- Chúng tôi muốn nói chuyện với cô . Yên tâm đi . Không ai muốn hại cô đâu .
Dạ Lan nhìn thấy bộ mặt hình sự của Lạc Mai thì không dám chống đối nữa , cô líu ríu đi theo hai người vào bên trong quán bar Thiên Du . Ba người ngồi vào vị trí cũ bên chiếc bàn chưa dọn . Lạc Mai hất hàm hỏi Dạ Lan :
- Cô quen biết thế nào với Thảo Sương ?
Dạ Lan làm thinh , Lạc Mai móc ra hai tờ giấy bạc 50 .000 đặt lên bàn .
- Số tiền này thuộc về cô nếu mà cô nói sự thật .
- Nếu mà tôi không nói… .
Lạc Mai trợn mắt :
- Thì đừng hòng rời khỏi chổ này .
- Nhưng chị sẽ không làm khó Thảo Sương chứ ?
- Không . Tôi hứa mà .
- Được . Vậy thì tôi nói . Tôi là em họ của Thảo Sương , gọi mẹ chỉ bằng dì .
Vũ Phong nhìn Dạ Lan :
- Sao cô lại tìm đến Lạc Mai ?
- Chị Sương bảo tôi làm thế . Nếu Lạc Mai bằng lòng đón nhận tôi , tôi sẽ được rất nhiều quyền lợi , riêng chị Sương sẽ thưởng cho tôi một số tiền . Nếu thất bại , chị ấy vẫn cho tôi vài trăm ngàn . Tôi xét thấy chuyện cũng không có gì khó nên nhận lời của chỉ làm quen với Lạc Mai .
- Ngoài ra , Thảo Sương còn nói gì nữa không ?
Dạ Lan lắc đầu :
- Tất cả chỉ có thế , tin hay không là tùy ở các người .
Lạc Mai chỉ ra cửa :
- Cô cầm lấy tiền và lập tức biến mất ngay trước mặt của tôi ngay . Nếu không , để tôi đổi ý là có chuyện lớn đó .
Như chỉ đợi có thế , Dạ Lan nhanh tay vơ lấy số tiền và chuồn nhanh ra cửa , quên cả phép lịch sự tối thiểu là phải gật đầu chào Lạc Mai và Vũ Phong .
Dạ Lan đi rồi , Lạc Mai chợt thấy giận cho mình , cô nổi xung hất đổ cả bàn thức ăn xuống nền gạch , ly tách vỡ loảng xoảng , thức ăn và rượu đổ tung toé khắp mọi nơi , làm dơ cả y phục của Vũ Phong . Còn nửa chai X .O . Lạc Mai cầm đưa luôn lên miệng . Vũ Phong nhanh tay chụp lại
- Đừng ! Lạc Mai ạ . Đừng tự giận bản thân mình nữa mà . Đây là âm mưu của Thảo Sương , mắc mớ gì đến em đâu !
- Tại sao ? Tại sao mà cổ lại phải làm như vậy chớ ? Tại sao mà cả người tôi luôn tin tưởng lại luôn muốn hại tôi ? Đối với cổ , tôi rất là thật lòng , sao cổ lại trả ơn tôi bằng cách như vậy ? Đàn ông củng vậy mà đàn bà cũng vậy ? Chỉ là đạo đức giả , lợi dụng lẫn nhau , và chỉ rơi vào đúng trường hợp của tôi . Tôi có lỗi gì chứ ?
Lạc Mai đập mạnh tay xuống bàn , rồi bật khóc nức nở . Vũ Phong cũng sững người . Anh không ngờ một người cứng rắn như cô mà lại dễ bị kích động đến rơi nước mắt như vậy . Đây quả là bất ngờ với Vũ Phong . Anh đưa tay vẫy bồi bàn lại tính tiền , đền bù luôn cả số chén đĩa bị bể rồi dịu dàng nói với Lạc Mai :
- Chúng ta về thôi em à .
Lạc Mai ngẩng đầu lên . Cô lấy khăn lau sơ qua mặt rồi lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi . Vũ Phong bước theo sau cô , Lạc Mai chợt đề nghị :
- Ông đưa tui về nhà có được hay không ?
- Dĩ nhiên là được rồi .
Vũ Phong gật đầu rồi đưa tay mở cửa xe . Lạc Mai im lặng ngồi bên cạnh anh , hai người không hề nói thêm với nhau câu nào trên suốt quãng đường về nhà . Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng . Những giọt nước mắt của Lạc Mai càng nuôi hy vọng lớn trong lòng của Vũ Phong . Cuối cùng thì cô cũng đã để lộ ra nữ tính của mình rồi . Vũ Phong cứ tưởng là cô sẽ không bao giờ khóc , hoặc ít ra là không để rơi lệ trước mặt của anh . Vậy mà hôm nay điều đó đã xảy ra thật bất ngờ , cho Vũ Phong cảm nhận được rằng sau những sự thật phũ phàng về các cô bạn gái , Lạc Mai đang dần dần trở lại con người thật của mình . Và không bao lâu nữa , cô sẽ rung động trước một người đàn ông…
Lạc Mai thì lại đang nghĩ về Thảo Sương và Dạ Lan với một sự hụt hẫng . Thật không ngờ tâm địa đàn bà có đôi khi còn tàn nhẫn hơn những gã sở khanh . Thảo Sương đã cố ý gạt cô , khi sự việc đổ bể ra thì vẫn không hề tỉnh ngộ mà lại còn truyền đạt kinh nghiệm của mình cho người khác để đưa cô vào bẫy . Mục đích chính của Thảo Sương trong chuyện này là gì ? Phải chăng vì cô ta muốn có được Vũ Phong , thấy Vũ Phong làm bạn với cô nên đem lòng ganh tị vào bày ra trò này để cho Vũ Phong thức tỉnh và nhận ra sự bệnh hoạn của cô ? Thảo Sương đối với cô không tình nghĩa như vậy , thậm chí còn muốn hại cô vì mục đích riêng tư của mình . Vậy thì phụ nữ cũng tốt hơn đàn ông ở chổ nào chứ ? Lạc Mai càng nghĩ thì càng chán chường , cô buồn bã gục đầu vào đôi tay… . . Xe dừng lại trứơc cửa ngôi biệt thự của Lạc Mai .
Cô ngước mặt lên nhìn Vũ Phong .
- Sao bỗng dưng tôi thèm rượu quá ! Ông Phong có thể vào nhà uống với tôi vài ly có được không ?
Vũ Phong gật đầu :
- Mình sẽ vào , nhưng là để tâm sự với Lạc Mai chứ không phải để uống rượu . Say như thế đã đủ rồi . Đừng nên hành hạ bản thân của mình nữa Mai à . Lý trí và cả sự tỉnh táo mất đi cũng không thể làm cho người ta quên nỗi buồn . Muốn triệt tiêu nó , Mai cần phải thay đổi cuộc sống và cái nhìn của mình , phải sống lạc quan hơn mới được . Đừng nên có cái nhìn phiến diện về cuộc sống , xã hội mà . . . Cái tốt và cái xấu lúc nào cũng có song song với nhau cả . Quan trọng là Mai phải nhận thức được là mình nên chọn cách nào sống cho tốt .
Lạc Mai bước xuống xe :
- Vào nhà đi . Bữa nay ông nói hơi nhiều đó .
Hai cánh cửa được mở rộng . Vũ Phong lái xe vào trong sân . Khi anh vào nhà , Lạc Mai thấy áo khoác của anh bị dơ , cô liền nói :
- Xin lỗi , lúc nãy tôi nóng nảy quá đã làm áo của ông bị bẩn cả r
Về Đầu Trang Go down
 
NẮNG BÊN THỀM
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM
» NẮNG BÊN THỀM

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Welcome Diễn đàn Bóng Ma Chát :: TRUYỆN ONLINE :: Truyện Dài-
Chuyển đến