DUYÊN
Dĩ vãng qua đi chỉ nổi buồn lắng đọng
Anh lặng lẽ ngồi nhớ kỉ niệm xưa
Ngày anh và em nắm tay nghe mùi hoa sữa
Cánh hóa trắng tinh khôi thơm dịu ngọt
Như chuyện tình cô gái tuổi tròn trăng
E ấp bên anh khi đi dạo mỗi lần
Dù chưa nói nhưng ánh nhìn lấp lánh
Làm hồn anh rung động trước ánh nhìn
Dù mai này mình có xa em nhỉ?
Ánh mắt này anh không thể nào quên
PARI em đến có Eiffel rực sáng
Thì quê nhà có Hồ Tây ráng đỏ nắng chiều buông
Cứ mỗi chiều ra ngắm lại nhớ thương
Dáng em gái cùng anh đi dạo phố
Dù đã bao năm ta xa cách mỏi mòn
Anh vẫn đợi dù thời gian thay đổi
Tóc bạc màu nhưng tim vẫn như son
Sẽ có ngày Pari Hà Nội kết duyên tròn
Ngày tao ngộ mình ngồi ôn dĩ vãng
Nửa địa cầu không ngăn được đôi tim!
Bởi chúng mình còn có chữ “Duyên”